Trên bàn là hàng tá thuốc viên với đủ loại màu sắc, Thẩm Cảnh Viễn nhìn mà phiền lòng.
Tay cầm ly nước vừa rót, bây giờ hẳn Thẩm Cảnh Viễn nên uống thuốc. Nhưng y đếm từng viên thuốc một, lựa viên cuối cùng ra đặt vào lòng bàn tay nhìn trái ngó phải, uống không nổi.
Cuối cùng y thả viên thuốc xuống, gọi một cuộc điện thoại cho Giản Đông.
Lần đầu tiên Giản Đông không nghe máy, vừa tự động cúp không bao lâu anh ta đã gọi lại cho Thẩm Cảnh Viễn.
"Tôi vừa tắm ra." Giản Đông nói, "Sao vậy? Không có chuyện cậu làm gì gọi cho tôi."
"Em cậu tới rồi." Thẩm Cảnh Viễn nghĩ tới là thấy hơi đau đầu, ngón tay chống lấy thái dương, cúi đầu nhìn thuốc trên bàn.
"Em tôi?" Giản Đông sửng sốt giây lát, rốt cuộc cũng phản ứng: "Cậu nói Quan Huyên ấy hả?"
"Phải, hồi tối tôi nói khá nặng lời muốn khuyên cho cậu ta đi, cậu có rảnh ghé đây một chuyến không?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Được," Giản Đông cũng nghiêm túc, "Để tôi gọi điện cho thằng nhóc ấy hỏi chuyện gì xảy ra trước."
"Này," Lúc Giản Đông định cúp máy thì Thẩm Cảnh Viễn lên tiếng, "Đừng nói cho bố mẹ cậu ta biết."
"Tôi biết mà." Giản Đông đáp.
Sáng hôm sau Giản Đông ghé tới, lúc Thẩm Cảnh Viễn xuống lầu sảnh đang rất nhộn nhịp. Y nghe thấy giọng nói khá quen tai, tăng tốc bước xuống, quả nhiên là Giản Đông.
Giản Đông cầm trong tay một tách cà phê ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh quầy bar, đối diện là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-minh-sap-mat-em/2505987/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.