Yến Khinh Nam ngồi ở mép giường, cúi xuống nhìn y.
Cả gương mặt Thẩm Cảnh Viễn để ngoài chăn, cằm đã gầy sắp bằng cái dùi rồi, chút ít phần gáy lộ ra cũng gần mảnh mai đến mức một bàn tay là đủ ôm khít.
Trước khi đi, anh kéo chăn đắp kín cổ y lại, gắng nhịn không chạm vào.
Yến Khinh Nam tôn trọng Thẩm Cảnh Viễn, dù anh đã không kiềm lòng được làm rất nhiều điều thiếu tôn trọng với y. Cảm giác này thật kỳ lạ, anh đã hơn ba mươi tuổi, vậy mà lúc đối diện với Thẩm Cảnh Viễn cứ chẳng khác nào chỉ vừa hai mươi, thậm chí làm ra chuyện cắn nát cả môi y.
Dục vọng là thứ rất đỗi tự nhiên. Yến Khinh Nam luôn biết rõ nó có tồn tại với Thẩm Cảnh Viễn, thường thì anh đều kiềm chế được, chỉ riêng ngày hôm ấy là không cách nào nhẫn nhịn. Thẩm Cảnh Viễn nói mình muốn đi, không thể nào có chuyện Yến Khinh Nam sẽ cho y đi. Sống ba mươi mấy năm trên đời, anh thấy mình có được vài thành tựu, tính cách đã không còn tệ hại như trước, và gặp được một người mình chưa bao giờ thích đến vậy tại thời điểm đẹp nhất trong đời.
Sao có thể để em ấy đi được cơ chứ?
Không nhịn được chạm vào em mới thấy an toàn, không nhịn được cơn ghen tuông, căng thẳng chỉ vì chút chuyện nhỏ xíu, luôn cảm thấy sợ hãi vì bệnh tình của em, vậy nên cứ muốn bảo vệ coi chừng em luôn mãi, tốt nhất là em đi đâu cũng đều sẽ theo cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-minh-sap-mat-em/2505955/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.