Tối muộn, Yến Khinh Nam và Giản Đông ra ngoài thuê phòng ở. Ban đầu hai người không ai muốn đi, nhưng Thẩm Cảnh Viễn cần được nghỉ ngơi thật tốt. Nếu cả hai đều ở đây chắc chắn y sẽ không ngủ được.
Trước khi đi Giản Đông tán gẫu linh tinh với Thẩm Cảnh Viễn, nhưng chỉ toàn nói mấy chuyện vui. Trò chuyện với nhau được ít lâu, anh ta nói mình ra ngoài hút điếu thuốc, cốt yếu là chừa không gian cho hai người.
Yến Khinh Nam ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay Thẩm Cảnh Viễn, hỏi y: "Căng thẳng không?"
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu, mỉm cười: "Không căng thẳng."
Miệng nói không căng thẳng, thế mà cơ thể y cuộn tròn lại, vùi vào người Yến Khinh Nam.
Anh nắm tay y, vết xanh tím trên tay đã tan bớt nhờ ngày nào cũng đều đặn xoa chườm. Vì thường nắm tay y, Yến Khinh Nam đã trở nên quen thuộc vô cùng, từng khớp xương dài ngắn ra sao cũng gần như thuộc rõ.
Giờ phút này có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng thốt lên được lời nào.
Điều duy nhất muốn làm là bầu bạn cùng nhau. Hai người tay nắm tay, cứ thế ngồi đến tận khi Yến Khinh Nam phải rời phòng bệnh.
Anh ôm lấy gáy Thẩm Cảnh Viễn hôn y trong giây lát, trán cụng trán, chóp mũi vấn vương chóp mũi.
"Anh yêu em." Yến Khinh Nam nói với Thẩm Cảnh Viễn.
Y ôm anh, dụi đầu vào vai anh cắn một cái thật mạnh, đến khi răng môi nếm được mùi máu mới chịu buông.
"Em cũng yêu anh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-minh-sap-mat-em/2505906/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.