“Có người nào từng nói với anh, đôi môi anh gợi cảm không?”
Đầu ngón tay Trình Ca vuốt ve bờ môi anh, cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Thì ra, mềm mại không chỉ có tóc của anh.”
Cô nâng mặt anh, sáp lại gần môi anh,
Bành Dã không tránh cũng không né, không nói lời nào, tay hơi dùng sức,
Trình Ca: “Ss——”
Trong nháy mắt cô buông anh ra.
Bành Dã hờ hững khiển trách cô: “Đừng gây chuyện.”
Anh đứng dậy, một tay giơ vải gạc trắng trên cổ cô lên, giống như dắt dê; một tay cầm kéo, cắt “xoẹt xoẹt”.
**
Bành Dã cắt xong, quay đầu lại mới thấy trán Trình Ca đã sớm nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Lúc này anh mới hậu tri hậu giác ý thức được, vừa rồi toàn bộ quá trình cô đều đang chịu đựng, những lời trêu đùa kia chẳng qua là cách cô phân tán sinh lực.
Trong nháy mắt anh cảm thấy mình rất khốn kiếp.
Nhưng thấy vết cắt trên tay Trình Ca, anh cảm thấy mình càng khốn kiếp hơn.
Trong lúc không thích hợp, anh hỏi cô chuyện đã xảy ra, nhưng lại không hỏi cô một câu có đau hay không, cho đến tận bây giờ sắc mặt cô trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh.
Bành Dã nói khẽ: “Tôi xin lỗi.”
Trình Ca hơi ngẩn người, nói: “Anh vừa đụng không đau.”
Bành Dã nói: “Tôi không chỉ nói vừa rồi.”
Trình Ca nói: “Vậy thì càng không cần thiết.”
Bành Dã không nói gì, ngồi xuống khử trùng vết thương trên tay cho cô. Vẻ mặt cô vẫn yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-gio-den-tu-dau/2578972/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.