Hồi tôi bắt đầu đi làm có về quê vài ngày để vừa chơi vừa mang ít gạo lên Hà Nội chuẩn bị cho giai đoạn mới của cuộc đời. Hôm ngồi uống rượuvới bố và ông nội thì ông nội có khuyên: “Đi trên con đường mới thì tachỉ khuyên con không nên tham, vừa là phải, quá là hỏng. Đừng để mọichuyện chỉ vì lòng tham của chính mình mà mất tất cả.” Giờ ngồi đây, ông nội nói chí phải. Rộng hơn một chút. Không chỉ trong công cuộc kiếmtiền mà trong tình cảm cũng vậy.
Ngược lại thời gian lớp 10 đó, trong tôi luôn có Xuân bầu bạn khivui, khi buồn. Nhưng luôn tồn tại hình bóng đứng phía sau là Ánh, cô ấycứ lặng lẽ theo sau, luôn lo lắng cho tôi. Để rồi sau khi chúng tôichính thức đặt lên môi nhau nụ hôn thì cô ấy mới nói rõ ràng chuyện lúcđó.
….
Xuân hù một cái làm tôi giật bắn cả mình, các bạn có hiểu cảm giáckhi đang đăm chiêu nghĩ về một thứ gì đó rồi có người hù đằng sau thìcảm giác thật là ….. tuyệt vời.
- Làm cái trò gì đấy. – Tôi cau có.
- Khiếp, ông già, có hù cái thôi mà. – Xuân bĩu môi.
- Người ta thì đứng chờ mọt gông còn mình thì làm người ta muốn nhập viện khoa tim mạch.
- Thôi mà. Xờ in xin, lờ ôi lỗi. Được chưa.
- Đấy cứ thế, ngoan thế ai chẳng yêu…- Tôi cười rõ đểu.
Xuân ngượng chín mặt lên xe tôi rồi cả hai lại rong ruổi trên conđường từ trường về nhà. Tôi cười mỉm một cái khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/3207295/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.