Tôi đem đống quà qua gửi nhà thằng Dũng chỉ mang một phần quà đãchuẩn bị sẵn cho con ranh con. Về đến nhà thì trời đã sẩm tối, mọi người đã có mặt hết ở nhà. Tôi chỉ việc thay quần là thượng vào mâm cơm khimẹ và con em nấu đã gần xong.
Đánh chén xong xuôi thì ông anh ngoắc tay tôi và con em vào phòng của ông ấy.
— Hai đứa định thế nào về quà tặng mẹ đây? – Ông ấy nói.
- Thì vẫn như đã quyết thôi, em không ý kiến gì.
- Còn chú? – Ông ấy hất hàm về phía tôi.
- Em á, em giống ý kiến con này. – Tôi chỉ tay về phía con ranh.
- Vậy là xong, 3 thuận 0 phiếu chống. Nộp tiền đê.
Tôi và con em trở về chỗ thằng ngày của mình mỗi người lấy tiền rồigiao cho ông ấy còn chuyện ông ấy với con ranh con mua ở đâu, đóng góithế nào đấy là chuyện của hai người. Tôi thuộc diên “dân đen” không phận sự miễn bàn, miễn ngon ăn là được.
Chuyện thuận lơi hơn tôi dự kiến, tất cả đã vào phom của nó, chỉ còn chờ tới giờ G nữa là bắt đầu thôi.
Ngày mai sẽ là ngày phán quyết, ngày mà tôi sẽ nói lời tận đáy lòngvới Xuân, có thể sẽ là ngày tôi và Xuân tiến tới mối quan hệ mới – đẹphơn, tuyệt vời hơn, nhưng có thể nó sẽ là ngày đem tôi và Xuân ném vàovực sâu của tuyệt vọng.
Ôm suy nghĩ đó tôi bỏ tất cả sách vở vào cặp và có một giấc ngon lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/3207289/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.