Tôi đạp khoảng chừng bẩy tám cây gì đó thì cái quán lưu niệm cuốiđường Lê Lợi cũng hiện ra. Chỗ này có ba hiệu sách khá to, bên cạnh làmột quán lưu niệm. Tôi biết chỗ này chẳng qua vì ngày xưa bố hay chở tôi sang thành phố mua sách nâng cao vào mỗi chủ nhật. Hồi đó tôi chỉ thích sách Toán nên tôi hay mua mấy quyển các bài 150 Dạng Toán Hay của NhàXuất Bản Đại Học Quốc Gia. Về thì thường mở bài Hình Học ra xem trước.Cũng vẽ hình như người ta xong bắt đầu một chứng minh mãi không ra thìmới xem cách giải của họ. Sau này nó thánh phản xạ cứ đọc đề bài là tôihình dung là vẽ thế nào ngay. Khoe chút là năm tôi thi đại học tôi chỉbỏ sót một câu chứng minh bất đẳng thức của đề thi nhưng thế quái nàovẫn chỉ được có tám điểm. Uất…
Tôi dựa xe vào thì thấy một cô bé trạc tuổi tôi đang bán hàng chứkhông phải là một người lớn tuổi. Khá may mắn vì đang băn khoăn khôngbiết chọn như thế nào mà có nhân viên tư vấn luôn thì ngon quá.
- Anh cần mua gì ạ? – Cô bé mỉm cười hỏi tôi khi tôi đang hoa mắt trong tiệm luu niệm.
- Nhìn mặt thế này mà gọi bằng anh á? – Tôi trêu đùa.
- Thì em hỏi như bao người khác mà? – Em ấy bật cười thành tiếng rồi đáp.
- Sax… Thế là gặp giai nào em cũng quy chụp cho người ta già khụ đi như anh đúng không? – Tôi nháy mắt.
- Ơh cái này…. Mà đấy nhé, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/3207286/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.