Tôi giật hết cả mình đưa hai mắt nhìn vào con ranh con trời đánhthánh vật nhà tôi. Lạy hồn, nó vừa nói cái gì thế không biết. Sấm đangnổ ngang tai đùng đoàng.
- Cái thằng hôm nọ nó đưa mày về á hở? – Tôi lạnh lùng hỏi nó.
- Vâng….
Em tôi rụt rè trả lời, tay đang mân mê vạt áo, cúi đầu nhìn xuốngchiếu. Bây giờ phải địa vị làm anh các bạn sẽ phải đối diện với hoàncảnh này như thế nào? Tôi cũng vậy. Hàng loạt câu hỏi nhảy số trong đầutôi. Phải giải quyết làm sao để đứa em yên tâm học hành, không được làmcăng quá vì con gái tuổi từ mười ba đến mười tám thường có tâm lý chốngđối lại người nói nó. Bên cạnh đó vẫn phải là một chỗ dựa tinh thần chonó như trước đây, khuyên bảo nó biết thế nào là đúng biết thế nào làsai, để không ảnh hưởng đến việc học.
Khó!
Tôi mới chỉ mười sáu tuổi thôi chứ có phải ông lão năm người đâu.Nhưng cũng đúng, ở nhà có lẽ nó thân với tôi nhất, ông anh tôi thì quáthờ ơ với những gì con này nó nói. Bố mẹ thì không thể biết được vì biết được là ăn chửi như chơi.
- Hai đứa quen nhau lâu chưa? –Tôi lại lạnh lùng hỏi.
- Thì….. – Lại rụt rè.
- Thì làm sao? Nói. – Tôi vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói có chút đanh lại và đang như quát lên.
- Thì mới được vài ngày….. – Hơi rơm rớm nước mắt.
Đúng là cái đồ con gái. Mới dọa có một câu mà đã muốn khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/3207270/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.