Kết thúc bản báo cáo nộp cho sếp, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc vàotúi xách và lao xuống cầu thang đầu dãy nhà B. Tuấn đang chờ tôi.
- Lâu quá vậy mẹ trẻ? – Tuấn đưa tôi mũ bảo hiểm.
- Đợi chờ là hạnh phúc. – Tôi đáp gọn lỏn.
- Giờ đi đâu đây? – Tuấn hỏi tôi giọng ngọt ngào.
- Xin phép vợ chưa? – Tôi đập nhẹ vào vai Tuấn.
- Rồi, đi đâu nói nhanh không cớm nó túm giờ. – Tuấn cau có.
Ghét thằng cha này kinh dị lúc nào cũng cau có không biết nhẹ nhàng với con gái gì hết.
- Vịt quay H đi. Rõ là ông già mà. – Tôi hơi bí xị trả lời.
- Yes, sir. – Tuấn hô rõ to làm tôi phì cười.
Quán vịt quay tôi và Tuấn đến là một quán nằm trên đường Chùa Lángđối diện với Chùa Láng luôn. Lần đầu tiên tôi với Tuấn ăn ở đây là đợtvào đầu năm nhất. Hôm đó sinh nhật Tuấn (19/9). Hôm đó hắn còn quên cảsinh nhật của mình chứ. Rõ ghét. Hội Thất Hùng và tôi sau một hồi trấttrớ thì hắn mới nhớ ra.
Tôi biết thừa là hắn nhớ vì bạn gái hắn là người chu đáo hơn bất kìmột ai hết. Không lẽ hai người này không tổ chức lấy một bữa tiệc nhonhỏ cho riêng họ sao? Nhưng đâm lao thì cứ theo lao vậy. Đã “chém” làphải chém tẹt bô. Rồi sau hai tiếng nhậu ở Vịt Quay H chúng tôi say bítỉ tại quán.
Hôm đó bạn gái hắn cũng đến.
Tuấn là vậy. Con người vô tư, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/3207261/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.