Khi đến cổng trường ông bảo tôi đi cất xe, tôi ngoan ngoãn răm rắp làm theo.
- Có tiền ăn sáng chưa? – Ông hỏi khi tôi vừa quay đi.
Tôi chưa kịp trả lời, ông ấy đã rút ra tờ hai chục đưa cho tôi. Tôitrợn mắt lên chưa hiểu chuyện gì xảy ra vì từ trước giờ ông anh tôi luôn kín tiếng về kinh tế của mình. Phải nói là độc lập kinh tế với hai đứaem còn lại. Bố mẹ cũng thế đưa cho ông ấy bao nhiêu thì ông nhận bấynhiêu. Ông anh tôi chỉ xin tiền học và tiền chính đáng còn tiền tiêu vặt thì ông chả xin bao giờ. Bố tôi biết tính ông vậy nên cứ cuối tuần làlại cho mỗi đứa dăm ba chục để khi nào cần thì tiêu.
Ông ấy nhận tiền của bố tiêu cái gì, mua cái gì hoặc ai cho, cạy răng cũng không nói. Còn hai đứa em còn lại là tôi và con ranh con thì chíchóe suốt ngày có khi nó còn nhõng nhẽo kèo của tôi bằng được ít tiềnmua cây kem ăn cho đỡ thèm. Những lúc như vậy thì chỉ biết ký đầu nó một cái rồi đưa tiền cho nó chứ coi bộ dễ thương vậy không cho thì là phảitội chứ chả ít đâu.
- Cầm lấy mà mua cái bánh mì mà ăn. Anh ăn sáng ở nhà rồi.
- Vâng! – Tôi lại ngoan ngoãn.
Trong tôi lúc này không có phải là đói hay no gì cả mà đó là cảm giác hụt hẫng, khó chịu vì là người đến sau. Có lẽ anh tôi cũng chỉ là mộtngười con trai, một người đàn ông mà thôi. Anh không thể năm bắt tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/119415/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.