Anh Lạc Ngưng nói muốn về trong phòng nghỉ ngơi, Anh Mị Sí rất khó có khi để cho cậu ly khai.
Hắn một mình một người ở lại trong vườn hoa, lúc này, hắn rơi vào ký ức...
Lúc chín tuổi năm ấy hắn bị bắt dưỡng, nhưng hắn cũng không phải cô nhi, hắn có ba ba mụ mụ.
Hắn cũng không thích cái nhà kia.
Ba ba cùng mụ mụ, lúc còn rất trẻ sinh ra hắn, hai người không để ý người trong nhà phản đối kết hôn, sau đó sinh hạ hắn.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi không hiểu khó khăn nhân gian, đợi cho đứa nhỏ sinh ra, mới biết được thế giới này cái gì cũng phải tiền. Thế là cha mẹ hắn bắt đầu cãi lộn kịch liệt, phụ thân hắn bắt đầu đánh đập mẫu thân, thậm chí ngay cả lúc ấy không có năng lực phản kháng cũng bị lây vạ.
Theo ký ức hắn nhớ tới nay, hắn cơ hồ ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một nặng, vài lần hắn cảm thấy chống đỡ không nổi, nghĩ đến cứ như vậy chết đi. Nhưng có lẽ trong tiềm thức của hắn có ý chí sinh tồn mãnh liệt, cho nên vẫn một lần lại một lần còn sống.
Sau này, cuối cùng mẫu thân chịu không nổi, bỏ ba ba hắn rời đi, nhưng không đưa hắn theo cùng. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ mẫu thân trước buổi tối một ngày rời đi, không biết đối với điện thoại đầu kia nói với ai như thế.
“Ta không thể mang theo tiểu hài tử, hắn chỉ biết trở thành trói buộc của ta.”
Lúc ấy hắn tỉnh tỉnh mê mê, còn không kịp hỏi mẫu thân, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-bang-he-liet-tuyet-doi-hap-dan/90207/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.