( Chương này sẽ thấy độ bỉ của anh công và độ bỉ – dụ chương sau của em thụ a~ ha hả).
Anh Lạc Ngưng nhìn hắn mất hồn mất vía, căn bản biết hắn đang suy nghĩ một ít chuyện *** loạn, đá đá chân hắn, lúc này Anh Mị Sí mới hồi thần, đúng lúc thấy Anh Lạc Ngưng đá hắn, hắn cũng quên hiện tại đang cùng mọi người ăn cơm, trực tiếp liền thốt ra, khẩu khí còn thập phần thâm tình ôn nhu.
“Xảy ra chuyện gì? Lạc Ngưng của ta.”
Sắc mặt Anh Dạ Mạc cứng đờ, Lạc Ngưng “Của ta”?
Anh Húc Kì đang uống một ngụm canh lại hoàn hoàn toàn toàn phun ra, Lạc Ngưng “Của ta”?
Đến nỗi Anh Lạc Ngưng phản ứng......
Giả ngu! Đúng, giả ngu là phương pháp tốt nhất!
Anh Thiên Ngạo lúc này hơi trấn định, dù sao, Anh Lạc Ngưng bị Anh Mị Sí ăn luôn hắn đã có thể chịu được, như bây giờ cũng là đồ ăn trên một cái đĩa thôi, nhưng mà, dường như không nên buồn nôn như vậy đi, không thấy hắn tồn tại sao?
“Anh Mị Sí, đệ rất ghê tởm.” Anh Thiên Ngạo cúi đầu uống một ngụm canh.
“Đệ làm sao ghê tởm?” Anh Mị Sí không có ý thức được lời nói vừa rồi có bao nhiêu ái muội.
“Thật sự rất ghê tởm, Nhị ca!” Anh Dạ Mạc cũng gia nhập.
“Thật sự thật sự, Nhị ca, vì sao lại nói Lạc Ngưng『 Của ta 』?” Anh Húc Kì đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Của ta”.
Anh Lạc Ngưng dùng ánh mắt ám chỉ Anh Mị Sí ngàn vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-bang-he-liet-tuyet-doi-hap-dan/2186368/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.