Dạ hương, chiếu theo từ điển tiếng việt, chính là một loại cây nhỡ,có hoa nhỏ hình ống phễu dài, màu vàng nhạt và toả hương thơm nưng nứcvào ban đêm. Vâng, thế đó, đã gọi là dạ hương thì tất nhiên phải thơmrồi, nhưng mà, cái mùi thơm ý, nàng Như nàng không tiêu hoá nổi. 
Một ngày xưa kia trong quá khứ, hắn tặng nàng cả hũ phân trộn cẩnthận theo tỉ lệ một đều. Đến hôm nay đây, hắn lại hào phóng dốc sạch lọdung dịch vệ sinh phụ nữ. Ân sâu nghĩa nặng, biết bao giờ mới trả hết? 
Nàng cay đắng cắn môi, hắn bật cười xả tóc. Tay hắn dịu dàng mân mêtừ nơi gáy cao tới xương quai xanh mảnh khảnh, không hổ danh là cao thủsát gái, ngay cả lúc căm hận nhất, hắn vẫn có thể làm đối phương nóngran. Hắn ghé sát nàng hơn, hơi thở của hai người dường như hoà làm một,trống ngực nàng đập rộn ràng, ngón trỏ của hắn khẽ chạm lên gò má nàng,ngọt ngào nỉ non. 
-“Tóc đen mượt thướt tha, sống mũi thẳng, nước da trắng như ngọc, sốđo ba vòng chuẩn không cần chỉnh. Đẹp…đẹp hoàn hảo…chỉ tiếc là…hơi…hơikhai thôi…” 
Hoàng Thế Lân chẹp miệng rồi làm bộ thở dài thườn thượt, cánh tay hắn đang đỡ người nàng đột ngột rút ra, Trương Mỹ Ái Như bị bất ngờ ngã bùm xuống bồn tắm. Nước cứ thế tràn vào cổ họng, nàng sặc tưởng ngạt thở,nếu không bình tĩnh tự trấn an rồi kiên cường vùng dậy thì có khi ngàynày năm sau là giỗ đầu cũng nên. 
Nàng đi rồi, chẳng biết thằng khốn nạn có thắp được cho nén nhangkhông nữa? Hay hắn lại để mộ nàng cỏ mọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ban-cam-lon/1327221/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.