-“Anh sao vậy anh?”
-“Thôi thôi, không phải gọi ông bà đâu…”
-“Nhưng Như buồn lắm à, chơi một mình chán lắm à…”
Trương Mỹ Ái Như, làm màu xong, chính nàng cũng thấy nghẹn, trời đất, tài giả nai của nàng, có một không hai nha, bây giờ nàng mới biết đấy, haha!
Hoàng Thế Lân gặp phải chiêu khó, câm như hến.
Vợ hắn tay đã nghịch điện thoại, đã chuẩn bị nhấn số của bà nội hắn rồi, thôi đành, hắn gọi người giúp việc, nói sai đưa cô Đạm về nhà. Còn mình, thì…hi sinh vì nghĩa.
-“Anh, chồng ơi!”
-“Gọi gì anh nào?”
-“Mình chơi cái gì bây giờ?”
Hoàng Thế Lân còn đang tức lắm, cố nín.
-“Chơi gì tùy em!”
-“Hôm qua Như mới xem trên ti vi nha, có trò cưỡi ngựa hay lắm, chồng chơi với Như nhé!”
-“Ừ!”
Cứ tưởng cưỡi ngựa là đưa phu nhân đi cưỡi ngựa, ngờ đâu, cưỡi ngựa là hắn làm ngựa, phu nhân cưỡi. Đời chủ tịch CL, thật sáng sủa quá mà.
Phu nhân ngồi trên lưng, còn chủ tịch thì bò quanh phòng, chốc chốc nàng lại mè nheo.
-“Nhong nhong, ngựa đi nhanh lên nào ngựa!”
-“Đang cố đây…”
-“Chồng ơi chồng làm ngựa yếu quá!”
Hắn đành cố gắng bò thật nhanh quanh nhà. Nàng bên trên, cười không ngậm được miệng.
-“Ngựa ơi ngựa kêu đi!”
Phu nhân ra lệnh.
-“Kêu gì?”
-“Kêu tiếng ngựa kêu ý!”
Con dở hơi này, đã điên lại còn khùng, đã ngồi trên lưng thì chớ, lại còn bắt hắn kêu, thôi không chấp loại bệnh tật, đầu óc chập cheng, hắn đành hí lên một tiếng vang trời.
Phu nhân nghe chừng thấm lắm, nhưng vẫn phụng phịu.
-“Đấy không phải tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ban-cam-lon/1327215/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.