Trên bục giảng đường với hơn hai trăm sinh viên, có cô giáo đang say sưa giảng bài. Bỗng từ đâu tiếng “bủm” khẽ vang lên.
Một vài sinh viên bàn đầu hoảng hốt.
Tiếng “bủm” thứ hai vang lên, to hơn tiếng đầu, công lực cũng mạnh hơn.
Sinh viên các bàn giữa choáng váng.
Tiếng “bủm” cuối cùng, cả giảng đường xôn xao.
-“Cô giáo đánh rắm chúng mày ạ!”
-“Có thật không?”
-“Thật mà!”
-“Rõ ràng tao nghe thấy tiếng từ trên đó truyền xuống…”
-“Ừ, tin nó đi, thằng này tai thính như chó ý…”
-“Không ngờ, thật không ngờ, nhìn thì đẹp như thế mà mất lịch sự…”
-“CÁC ANH CHỊ NGẬM HẾT MỒM CHO TÔI, CÒN NÓI NỮA TÔI CHO F CẢ LŨ…”
….
-“Chủ tịch!”
Quản lý cứ gọi, chủ tịch cứ cười, cười tới trượt cả xuống sàn nhà, trượt xuống lại ngồi cười.
-“Chủ tịch! Dạ thưa chủ tịch…”
-“CHỦ TỊCH Ạ! Bà nội chủ tịch gọi…”
Hoàng Thế Lân mãi mới chịu thoát ra khỏi ảo tưởng, cười nốt tràng cuối cùng, hắn nhấc máy:
-“Dạ, bà nội, con nghe…”
-“MI LÀ CHỒNG KIỂU GÌ MÀ ĐỂ VỢ NGẤT Ở NHÀ THẾ HẢ CON?”
Chủ tịch giật bắn cả người.
-“Bà nội, bà nội bình tĩnh…”
-“Bình tĩnh thế nào được, cháu dâu vàng của ta suýt nữa thì mất mạng, nếu không phải hôm nay ta gọi điện cho nó mãi không được, sai người sang nhà mi thì nguy hiểm như nào mi biết không? Tự dưng lại cho người giúp việc nghỉ hết là sao? Dở hả? Mi nữa, làm cái gì mà không nghe máy?”
-“Đâu, con bận mà…mà nội bảo sao, Nho Mỹ ngất ở nhà hả? Cô ta hôm nay nghỉ dậy à?”
-“Nho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ban-cam-lon/1327213/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.