-“Báo cáo chủ tịch, đã cho lùng tất cả các công ty phát tờ rơi, vẫn không tìm thấy ạ….”
Tên trợ lý lắp bắp run rẩy.
Hoàng Thế Lân giận tới sôi máu. Từ xưa, hắn vối nổi tiếng “phóng khoáng” – ai cho hắn cái gì, ắt hắn sẽ trả lại gấp ba, gấp tư, ân cũng thế mà thù cũng vậy.
-“Mau đi tìm tiếp, lục tung đất Hà Nội lên cũng phải tìm cho ra, không thì mày nghỉ việc!”
Lần thứ hai trong đời, có kẻ gây oán với chủ tịch CL Group, mà lại biệt tăm ngay lập tức…nhất định lần này hắn sẽ lùng cho tới cuối cùng…
Lần thứ nhất, hình như là ngày đầu tiên chủ tịch đi học.
Có bé nữ thấy chủ tịch đẹp trai, trắng trẻo, ăn mặc bảnh bao, thì khóc lóc đòi cô giáo cho chuyển chỗ ngồi cạnh.
Sáng hôm ấy, vì thương vì xót cháu trai đích tôn, bà nội chủ tịch tống cho hắn nào là bánh bao, sữa, xôi xéo, ăn cả thêm ba quả trứng vịt lộn.
Học vui vẻ, hát hò vẽ vời với các bạn được nửa buổi, hắn thấy đau bụng. Mà khổ nỗi, bảo vật nuôi trong lồng kính bốn năm qua, có ai dậy đi wc đâu? Mọi lần chỉ cần ới một tiếng là phải mấy người chạy ra xếp hàng.
Giờ tới lớp, ngượng ngịu quá, không dám lên tiếng. Nín dần…nín dần…rồi…xì…….iiiiiiiiiiiiiiiiii….
Hắn đỏ bừng cả mặt mày, chỉ mong giờ học nhanh hết để bà đón về. Khổ nỗi, đời chẳng thương hắn, bé con ban nãy đòi sống đòi chết ngồi với hắn giờ lập tức đứng dậy, khoanh tay trước ngực, dõng dạc nói:
-“Con thưa cô cho con xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ban-cam-lon/1327208/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.