Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~~~~
Đi phía sau Tiết Tích chính là mấy nam sinh trong lớp, còn có giáo viên bên đoàn trường, bọn họ cầm đèn pin đi tới, nhìn đến nước mắt trên mặt Chu Ức Chi, đều sợ ngây người. Chu Ức Chi ngày thường lạnh như băng không có phản ứng gì, cư nhiên cũng sẽ lo lắng thành như vậy.
Giáo viên bên đoàn trường trước tiên cười giải thích nói: “Bạn học Chu yên tâm đi, có thầy cô ở đây, làm sao có thể để học sinh các em xảy ra chuyện gì được?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng giáo viên bên đoàn trường cùng mấy nam sinh khác đều còn sợ hãi, bọn họ không đi con đường kia, tài xế cũng liên hệ được, cũng vừa vặn không trải qua con đường kia, chờ đoàn người về lại trên đỉnh núi, liền nghe nói bên kia xảy ra chuyện. Bọn họ cũng coi như là cũng đủ may mắn, không có đụng phải.
“Những bạn học khác đâu? Không có bạn học khác chạy ra đi?” Giáo viên bên đoàn trường hỏi.
Chu Ức Chi vội vàng lau nước mắt: “Đều ở khách sạn ạ.”
Cô hít vào một hơi, sự dữ dội ở trong lòng chậm rãi vững vàng xuống dưới, phát hiện mặt khóc đang bị người ta nhìn, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Một nam sinh cười nói: “Có người lo lắng thật tốt, nhìn chúng ta cũng không có người tiếp.”
Tiết Tích giơ tay lau khóe mắt cho Chu Ức Chi, kéo cô đến phía sau, ngăn trở tầm mắt giáo viên bên đoàn trường cùng mấy nam sinh khác: “Đi thôi, nhanh chóng trở về, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-van-yeu-toi/1270500/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.