Mọi cô gái đều nhận được sự che chở từ gia đình, cha mẹ thậm chí cả những người xung quanh. Nhưng tôi thì khác, tôi không có gia đình cũng chẳng có ai bầu bạn thì làm gì có chuyện tơ tưởng đến việc được che chở? Không! Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi là một cô gái cần được bảo vệ, nuông chiều, đơn giản vì tôi mạnh mẻ hơn bất cứ cô gái nào trên thế giới này.
Năm 10 tuổi, cha tôi không may qua đời vì bệnh tim, tôi không khóc, cũng chẳng hề biểu lộ một biểu cảm nào gọi là "tiễn biệt" cả, mọi người xung quanh đều chỉ trích tôi, phỉ báng tôi, bất hiếu đúng là bất bất hiếu. Cũng năm đó, không lâu sau mẹ tôi tái hôn với một gã đàn ông lịch lãm, giàu có, tôi không cười, cũng chẳng hề biểu lộ một biểu cảm nào gọi là chút phúc cho bà ta cả. Cuối cùng, bà ta quyết định gửi tôi cho người dì, từ đó và mãi mãi về sau tôi không còn nhìn thấy bóng dáng của bà ta nữa.
Ngày hôm đó, mưa tí tách, tí tách rơi, tất cả mọi người đều xồng xộc mà chạy tìm chỗ trú mưa, còn tôi thì không, đơn giản vì tôi thích mưa. Mưa giống như là người bạn duy nhất của tôi, nó ướt át, lúc nào cũng tràn trề cảm xúc cả. Đã bao giờ bạn đứng giữa mưa và thử tâm sự với nó chưa? Nó am hiểu bạn hơn bất kì ai khác, những hạt mưa rơi rơi bạt lên người bạn chính là lời thổn thức của nó.
Hôm đó, tôi rãi bước trên đường về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-tung-la-tat-ca-doi-voi-toi-nhung/2192704/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.