Tôi đoán chiếc lắc tay đã rơi ra vào chính cái lúc mà tôi hối hả bỏ chạy để tránh mặt anh...Có lẽ là vậy, cũng chính vì thế tôi đã ở trường mãi cho đến khi họ về hết, rồi mới lẻn đến lớp anh tìm lại, nhưng thật sự thì càng tìm càng vô ích, có khi ai đó đã đá bay sợi lắc đi mất cũng không chừng...
Tôi thất vọng ra về, nhưng...khoảnh khắc ấy trước mắt tôi, hình bóng của hắn lại hiện lên, hắn ở đó, lục lọi thùng rác để làm gì chứ? Tôi đã hoàn toàn bị hắn làm bất ngờ.
Tôi khẽ đến gần, cả người hắn chẳng còn toát ra cái vẻ gọi là cao quý, sang trọng nữa, hắn khi ấy thật sự...bốc mùi...lắm...
"Làm gì vậy?". Tôi nghiêng người hỏi.
Hắn bất giác giật nảy người, ho khan một tiếng thật to rồi trả lời: "Tôi làm rơi đồ, nên tìm lại thôi"
Rơi đồ ư? Có lẽ món vật ấy phải quý giá lắm mới khiến hắn quan tâm đến như vậy. Tôi cũng vừa mới đánh mất một món đồ quan trọng, nên hiểu rỏ cảm giác ấy, hẳn là hắn đang rất rầu rĩ...
"Để tôi tìm cùng cậu". Tôi khẽ chạm tấm lưng rắn chắc của hắn rồi nói.
Hắn thở phì, rồi xua tay bảo tôi đi đi. Hắn không cần đến sự giúp đở của tôi, tôi chỉ khiến mọi việc càng thêm rối bời chứ chẳng giúp ích gì được cả... Nhưng tôi vẫn cố chấp, lục lọi cái thùng rác bên cạnh. Và rồi, hắn thoạt đưa mắt nhìn tôi, dáng vẻ lạnh nhạt ấy của hắn chẳng biết vì sao như đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-tung-la-tat-ca-doi-voi-toi-nhung/2192698/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.