Ông Tống giơ bàn tay chắc khoẻ hướng về phía tôi, nhè nhẹ xoa xoa đầu tôi, mỉm cười phúc hậu. Khi trông thấy nụ cười ấy, mọi sự kiêu hãnh, dữ tợn trên gương mặt ông trước mắt tôi như tan biến. Ông từ tốn thốt lên bốn từ “con gái của ta” rỏ ràng đến mức tôi hoảng hốt, bước thụt lại, cố tình lãng tránh...
Khoé mắt tôi trợn tròn đầy nổi kinh sợ, môi tôi run lẩy bẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, chân trụ không vững tôi ngã quỵ xuống sàn nhà...
Mẹ nuôi hoảng hốt chạy đến cạnh tôi, đở tôi dậy nhưng tôi không thể nào đứng vững được...Một sự thật tôi không thể nào chấp nhận...
Tôi hướng ánh nhìn kinh hãi về phía mẹ để trông chờ câu trả lời của bà, nhưng bà lại xoay mặt đi, cứ như là đang lẫn tránh...Tôi không hiểu...
Tôi thở không ra hơi, nói không thành tiếng: “Rốt...rốt cuộc tất cả chuyện này...là sao chứ?”
Không một người lên tiếng.
Tôi lại tiếp tục hỏi: “Ai đó...làm ơn kể cho tôi nghe...chuyện này là sao vậy chứ? Tôi không hiểu...”
Tống Giải đứng ngoài cửa từ lúc nào tôi cũng không rỏ, nhưng dường như anh chỉ vừa mới đến. Anh cũng như tôi, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Tôi quay mặt nhìn anh, anh nhìn tôi, tôi muốn oà lên khóc nhưng tôi không thể...
Ông Tống nhìn thấy anh, nuốt không trôi, cặn kẽ gọi: “Tống Giải”
Anh vẫn lãnh đạm bước đến gần, khẽ cúi chào ông Tống. Bàn tay anh lúc này đã đặt trên vai tôi, kéo sát người tôi về phía anh, để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-tung-la-tat-ca-doi-voi-toi-nhung/2192677/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.