" Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng, cố giấu chôn sâu một niềm đau
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu
Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần.."
....
Khi Lục Quan Triều gọi điện cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu đang thất thần đi trên đường. Tết rồi, đường phố được tân trang đổi mới hoàn toàn, đèn đuốc rực rỡ. Điện thoại của Nguyễn Ưu đổ chuông rất lâu thì cậu mới nghe thấy, nhìn hai chữ 'Ông xã' sáng chói trên thông báo cuộc gọi đến, những ngón tay của Nguyễn Ưu không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Ưu mới bắt máy, Lục Quan Triều ở đầu dây bên kia hỏi: " Ưu Ưu, em đang ở đâu thế? Vừa rồi tôi thấy em ra ngoài."
Giọng Nguyễn Ưu khàn khàn, cậu bịa ra một lý do cho mình rồi nói: " Trong đó ngột ngạt quá, nên em ra ngoài đi dạo."
Lục Quan Triều hỏi cậu: " Chỉ có một mình em sao, có cần tôi ra với em không."
Nguyễn Ưu từ chối anh, cậu nói: " Không cần đâu, em chỉ ra ngoài hít tí gió thôi, lát nữa sẽ vào ngay, anh cứ làm việc của mình trước đi."
Nguyễn Ưu vội vàng cúp điện thoại, cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa ở bên đường, gió đêm lướt qua gò má cậu, sắc mặt Nguyễn Ưu lúc nóng lúc lạnh, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Không lâu sau liền có một bóng người ngồi xuống bên cạnh cậu, chính là Cố Hân Nhĩ vì không yên tâm mà đuổi theo Nguyễn Ưu.
Cố Hân Nhĩ không biết nên nói cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-thich-tin-tuc-to-vi-bach-nguyet-quang/3112657/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.