*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự bảo vệ của Lục Quan Triều đối với Nguyễn Ưu làm cho cậu thụ sủng nhược kinh(1),mãi đến tận khi ngồi trên xe trên đường trở về nhà, vẫn còn có chút hồ đồ.
(1) 受宠若惊: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo。
Lục Quan Triều thắt dây an toàn cho cậu, thấy thế liền dùng ngón tay kẹp lấy chóp mũi cậu, bóp nhẹ.
" Đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?". Không biết là do câu nói này hay do động tác của Lục Quan Triều, đối với hai người họ mà nói đều có chút quá mức thân mật. Nguyễn Ưu nhất thời càng ngượng ngùng, định thần lại, nói: " Không có gì...".
Khi bữa cơm gặp mặt vừa tan, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều theo chân Kiều Nhiễm và Nguyễn Thạch An cùng nhau ra ngoài, và nhìn bọn họ đi ra trước. Trước khi rời đi, Kiều Nhiễm vừa có chút vui mừng vừa có chút không đành lòng mà nhìn Nguyễn Ưu, bà hình như muốn nói gì đó, chú ý đến Lục Quan Triều đang ở bên cạnh, đến cùng vẫn chưa nói gì.
Lục Quan Triều quan sát biểu hiện của bà(2),muốn kiếm cớ tránh sang một bên để hai mẹ con nói ra lời trong lòng, thì bị người cũng tinh ý không kém, Nguyễn Thạch An, kêu cùng đi tới bãi đậu xe lái xe đi ra ngoài trước.
(2) 察言观色 : sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-thich-tin-tuc-to-vi-bach-nguyet-quang/259183/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.