"Cạch" một tiếng, Tần Cần nhanh nhẹn đóng cửa lại, lồng ngực phập phồng. Nếu không phải bây giờ không hợp, Tần Cần còn muốn vung mạnh tay tát chết cô ta!!
Tần Cần xoay người lại, thấy sắc mặt Vu Ngọc Cầm trắng bệch, cơ thể lung lay.
Tần Cần vội vàng chạy lại hai ba bước giúp Hứa Trì đỡ tay Vu Ngọc Cầm. "Dì, dì đừng quan tâm tới Tiền Giai Nghiên, loại người như thế không cần quan tâm đâu ạ."
Vu Ngọc Cầm nắm chặt tay Tần Cần, cảm thấy thở không được, vội vàng nói với dì Trân. "A Trân, lấy thuốc hạ huyết áp cho tôi."
Dì Trân nghe tiếng vội vàng thả mấy mảnh gốm xuống, đứng dậy đi tìm thuốc.
Hứa Trì đi trước dì Trân một bước, tìm được thuốc hạ huyết áp đặt trong tủ thuốc ở bàn trà, cầm ly nước ấm dì Trân đưa tới, cho Vu Ngọc Cầm uống thuốc.
Tần Cần ngồi cạnh Vu Ngọc Cầm không dám thở mạnh, sợ Vu Ngọc Cầm xảy ra chuyện gì, dù sao cái thái độ mới rồi của cô đối với Tiền Giai Nghiên quả thật không giống tiểu thư khuê các.
Nghĩ vậy, Tần Cần sờ tay vịn sofa cố gắng đứng dậy.
Vu Ngọc Cầm đè tay Tần Cần, ngẩng đầu nói với Hứa Trì. "Con đi giúp dì Trân dọn cơm đi! Sắp tới giờ ăn cơm rồi."
Hứa Trì để ly nước xuống bàn, nhìn Tần Cần vài lần mới đi vào nhà bếp.
Bên ngoài phòng khách chỉ còn lại Tần Cần và Vu Ngọc Cầm, tuy mắt cô không dám nhìn Vu Ngọc Cầm nhưng vẫn cứ thẳng thắn nói ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-tha-sieu-nhieu-thinh/2229439/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.