Ngoài xe có người, Hứa Trì xoay người đẩy cửa xe ra, bước xuống xe trước.
Tần Cần cho rằng người gõ cửa sổ xe là Vu Ngọc Cầm, len lén liếc mắt nhìn mới phát hiện không phải.
"Dì Trân, mẹ cháu đâu?" Hứa Trì che cửa xe, khẽ hỏi.
Dì Trân liếc nhìn trong xe một chút, cười nói. "Chị Ngọc Cầm đang nấu cơm trong bếp, biết cháu mang bạn gái về nên từ sáng nay đã chuẩn bị mọi thứ."
Hứa Trì gật đầu cười, mẹ anh là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ, trước khi gặp Tần Cần thì liên tục phản đối, sau khi gặp Tần Cần rồi lại giơ hai tay ủng hộ.
Dì Trân biết cô gái đang ngồi trong xe xấu hổ, nhìn Hứa Trì rồi quay người đi vào trong.
Tần Cần nhìn người anh gọi là "dì Trân" đi vào bên trong rồi mới dám xuống xe.
"Đi thôi." Hứa Trì đóng cửa xe, chìa tay ra ý bảo cô qua chỗ anh.
Tần Cần bước hai ba bước, vòng qua đầu xe nắm tay anh, mới định hỏi một chuyện, anh đã trả lời.
"Đó là dì Trân, khi còn bé dì là người chăm sóc anh, bây giờ là người chăm sóc mẹ anh." Hứa Trì vừa nói vừa dắt Tần Cần vào trong nhà. "Tuy dì làm giúp việc trong nhà nhưng mẹ anh xem dì như người nhà."
Tần Cần khẽ gật đầu, bước lên bậc tam cấp.
"Chờ, chờ một lát." Tần Cần đột nhiên kéo anh lại.
Hứa Trì dừng lại, nhìn cô. "Đã tới cửa rồi, không đổi ý được đâu."
"Không phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-tha-sieu-nhieu-thinh/2229437/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.