Trong bữa cơm này, từ hình tượng kẻ tham ăn, Tần Cần biến thành miệng anh đào nhỏ, dạ dày chim.
Khi tính tiền, anh Trương nói Hứa Trì đã tính xong hết từ lâu.
Hai người trở về, Tần Cần sờ bộ tóc giả, ngượng ngùng nói. "Lần sau phải để em trả tiền, em mời anh cơ mà."
Hứa Trì đi bên ngoài vỉa hè, để cô đi bên trong, khẽ đáp lời cô.
Gió nhẹ thổi qua, Tần Cần nghiêng đầu, trong lòng trộm cười - vậy là có lý do gặp lại anh ấy rồi!
Trong lòng hai người ai cũng có tính toán nhỏ nhặt, tốc độ đi bộ cũng chậm lại, một lúc lâu mới vòng tới cửa trước quán bar.
Dựa theo "yêu cầu không thể thay đổi" của Tần Phóng, Hứa Trì đưa Tần Cần về nhà.
Khi lên xe, Tần Cần theo thói quen mở cửa xe phía sau.
Hứa Trì vịn cửa xe, lên tiếng gọi cô. "Tần Cần."
Tần Cần sửng sốt một chút, sau đó nghe anh nói. "Em ngồi ghế lái phụ đi, đằng sau hơi lộn xộn."
Nghe anh nói, Tần Cần vội vàng vâng dạ, đóng cửa xe phía sau lại, ngồi vào ghế lái phụ.
Khi thắt dây an toàn, cô để ý phía sau rất gọn gàng, không có món đồ dư thừa nào.
Xe lái trên đường chính, hai người ngồi trong xe, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Một lúc lâu sau, Tần Cần mới tính toàn tìm chủ đề để nói chuyện cùng anh.
Tần Cần ho nhẹ hai tiếng, bàn tay nhỏ bé đặt trên đùi nắm lấy lớp vải của váy dài, trộm nhìn anh, hỏi. "Bác sĩ Hứa, sao anh biết địa chỉ nhà của em?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-tha-sieu-nhieu-thinh/1231/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.