Thiện Lương liếc Vũ Đại Khí: “Tôi đã nói với cậu là không có ma rồi, đều do cậu tự tưởng tượng hết thôi.” Vũ Đại Khí không nói lời nào, nhưng ánh mắt có hơi dại ra. Thiện Lương vươn tay quơ quơ trước mặt cậu ta, sau đó nhìn theo tầm mắt của Vũ Đại Khí. Chỉ thấy trong đám nam sinh đang để nửa trần ngâm mình trong bồn tắm, Hứa Vân Thiên lại thình lình xuất hiện trong đó. Một thân cơ bắp được rèn luyện trong thời gian dài, rắn chắc lại khỏe mạnh. Lúc này trên cơ ngực rắn chắc của anh ta dính đầy giọt nước, nhìn qua tựa như một người mẫu nam gợi cảm bôi dầu quả trám lên người. Tóc của anh ta hơi ướt, đường cong khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa sự tùy tiện, khóe miệng hơi nhếch lên, trông khá quyến rũ. Thiện Lương nhìn bộ dáng sững sờ của Vũ Đại Khó, cậu tức khắc hiểu rõ. Thiện Lương đẩy đẩy Vũ Đại Khí: “Được rồi, tỉnh tỉnh, đừng nhìn nữa.” Lúc này Vũ Đại Khí mới phản ứng lại được, cậu ta xoa miệng. Người nam sinh dẫn bọn họ tiến vào đưa cho Thiện Lương và Vũ Đại Khí áo tắm: “Các cậu muốn ngâm không? Muốn ngâm người trước thì……” “Không, không, cảm ơn.” Thiện Lương vội vàng uyển chuyển từ chối: “Tôi chỉ tò mò nên đến xem mà thôi, không có ý gì khác đâu, bây giờ tôi đi đây.” Nói rồi, cậu kéo tay Vũ Đại Khí: “Đi thôi.” Vũ Đại Khí có chút luyến tiếc với “cảnh đẹp” trước mắt mình. Dù gì…… Ngày thường cậu ta chụp lén nhiều như vậy, nhưng chỉ có thể chụp được dáng vẻ lúc Hứa Vân Thiên mặc quần áo. Bây giờ anh đang trần truồng ngâm mình trong nước kìa! “Đi thôi.” Thiện Lương dùng sức kéo cậu ta đi. Lúc này Vũ Đại Khí mới xoay người đi theo Thiện Lương chuồn ra khỏi phòng tắm này. Mà khi hai người bọn họ vừa rời đi thì trận đánh bài trong bồn tắm cũng vừa đúng lúc kết thúc. Một nam sinh ném lá bài lên chiếc khay đựng đồ nổi trên mặt nước, sau đó dùng mắt ý chỉ phương hướng Thiện Lương và Vũ Đại Khí đã chạy: “Mấy đứa vừa nãy là ai vậy?” “Mày không quen ai à?” Một nam sinh khác cười nói: “Cậu nhóc cao cao, trông thanh tú, có phong độ trí thức kia chính là cô vợ nhỏ bảo bối của anh Duệ đấy, sau này gặp mặt phải khách khí với người ta, đỡ cho sau này mày bị anh Duệ treo lên đánh.” “Thế người còn lại thì sao?” Lúc này lại không ai nói chuyện. Bởi vì trong vòng của đám phú nhị đại này, có thể nói Vũ Đại Khí chẳng có tí danh tiếng nào, chẳng ai biết đến cậu ta. Hứa Vân Thiên cầm ly champagne nhấp một ngụm, ánh mắt hơi lạnh: “Tao biết thằng đó.”
“Hả?” Ánh mắt người bên cạnh thay đổi. “Nó học cùng lớp với tao, nhưng bọn tao cũng chưa nói chuyện với nhau mấy câu, chuyện thú vị nhất chính là gần đây tao phát hiện ra hình như thằng đó thích tao.” Hứa Vân Thiên hừ cười một tiếng, có vẻ vô cùng khinh thường. “Ôi mẹ, giật mình thế.” Hiển nhiên cậu nam sinh bên cạnh rất hưng phấn: “Anh Hứa, sao anh biết vậy?” Hứa Vân Thiên dựa vào thành bể tắm, để nước trong đây mát xa phần lưng của mình, sau đó anh ta tùy ý nói: “Tao nhìn thấy hình nó chụp lén tao.” Mấy nam sinh xung quanh cùng ồ lên một tiếng. “Tao cũng không phản cảm chuyện đồng tính, nhưng mà cái đứa lén la lén lút thích tao này…… Chậc, tao muốn chửi tục lắm rồi đấy.” Hứa Vân Thiên hừ lạnh, vô cùng khinh miệt. “Anh Hứa.” Một tên nam sinh thò qua: “Anh không cảm thấy thằng nhóc kia rất thú vị à?” Hứa Vân Thiên trợn trắng mắt: “Thằng đó……. Thú vị sao? Mắt mày bị mù à, nếu mày không biết cách dùng mắt của mình thì mang đi hiến cho đứa cần dùng đi, thật đấy.” Người nam sinh kia nhướng mày, ghé vào tai Hứa Vân Thiên rồi nói một hồi. Vốn ngay từ đầu Hứa Vân Thiên còn cảm thấy khinh thường, nhưng càng nghe thì ý cười trong mắt anh ta càng đậm hơn. Sau khi nghe xong, Hứa Vân Thiên giơ chân lên khỏi mặt nước, đạp cho nam sinh kia một cái, anh ta hừ cười, nói: “Tao thật đúng là không phát hiện ra tên nhóc mày cũng đủ xấu xa đấy.” ……….. Thiện Lương kéo Vũ Đại Khí trở về phòng của cậu ta, khuyên can mới thì người này mới nằm xuống ngủ, sau đó cậu che áo ngủ của mình trở lại phòng. Lúc này Cố Gia Duệ đang nằm trên giường, anh quay lưng về phía cửa, cũng không biết đã ngủ chưa. Thiện Lương đóng cửa lại, cậu nhẹ nhàng xốc một góc chăn lên nằm vào trong. Cậu sờ vào bả vai trần trụi của Cố Gia Duệ: “Ngủ rồi à?” “Chưa.” Giọng nói của anh rầu rĩ. “Ồ.” Thiện Lương gật đầu, cậu đắp chăn cẩn thận: “Không còn sớm nữa, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi.” “Chậc.” Cố Gia Duệ bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người lại, anh cũng ép Thiện Lương xoay người, trong mắt Cố Gia Duệ tràn ngập lửa giận: “Vừa nãy mới làm được một nửa, xong cậu lại ném tôi trong phòng mà đi ra ngoài, bây giờ không muốn phát biểu ý kiến gì à?” Thiện Lương chớp chớp mắt, có chút vô tội: “Đại Khí có việc nên tôi giúp cậu ấy xem thử thôi. Hơn nữa, cậu muốn tôi nói gì? Giúp cậu làm nốt à?” “Thôi bỏ.” Cố Gia Duệ oán hận mà nghiến răng, anh nhìn chằm chằm Thiện Lương một hồi lâu, sau đó tức giận, bất bình xoay người lại: “Ngủ.” Thiện Lương nhìn bóng lưng Cố Gia Duệ. Cảm giác dục vọng đang lên cao lại bị làm gián đoạn rất khó chịu, cho nên tên nhóc này mới có thể tức giận như vậy. Nghĩ thế, cậu duỗi tay lắc bả vai Cố Gia Duệ: “Được rồi, đừng nóng giận nữa.”
Cố Gia Duệ kìm nén không nói lời nào. Thiện Lương nhìn bóng lưng cố chấp của Cố Gia Duệ mà thở dài. Dù gì cũng ở chung với nhau nhiều năm như vậy, cậu hiểu rõ tính tình của tên nhóc này. Chuyện buổi tối hôm nay, nếu đêm nay mà không dỗ được thì ngày mai anh vẫn sẽ tức giận, là một điển hình cho tính tình thiếu gia. Cậu nghiêng người tiến đến gần Cố Gia Duệ: “Còn giận à?” Cố Gia Duệ cắn chặt răng, tiếp tục cố không nói lời nào. Thiện Lương do dự một lúc, cuối cùng lỗ tai đỏ bừng, cậu nhẹ giọng nói: “…… Thế giờ tôi dùng tay giúp cậu ra, được không?” Trong bóng tối, đôi mắt Cố Gia Duệ vừa to lại sáng rực, anh tựa như đã hạ quyết tâm, vẫn từ chối: “Không cần.” Thiện Lương không để ý tới anh, cậu lặng lẽ duỗi tay ra chạm vào quần lót màu đen của Cố Gia Duệ. Cả người Cố Gia Duệ run lên. Thiện Lương chưa từng làm qua chuyện khiến người ta cảm thấy thẹn như thế này, nhưng Cố Gia Duệ đang tức giận, điều này càng khiến cho cậu khó chịu hơn. Lần này quả thật là cậu đã ném người trong phòng mà mặc kệ, cậu…… Cậu đành phải chịu thua thôi. Tay Thiện Lương chậm rãi luồn vào trong quần lót, càng ngày càng đi vào sâu hơn, cậu cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó. Theo chuyển động của tay Thiện Lương, Cố Gia Duệ bi ai phát hiện chỉ cần Thiện Lương hơi động vài cái thôi là sự tức giận của anh cũng nháy mắt biến mất hết. Tất cả đã biến thành cơn dục vọng dữ dội. Mẹ, Thiện Lương thật là cmn khắc tinh của anh. Cố Gia Duệ hung tợn mà lật người lại, anh đè bàn tay đang cử động của Thiện Lương dưới người, thở hổn hển: “Tiểu vô lương tâm, bây giờ đã biết chủ động nhận sai à?” Thiện Lương chớp chớp mắt: “Không tức giận nữa?” “Tức giận ư, sao tôi có thể tức giận chứ.” Cố Gia Duệ hừ một tiếng: “Nhưng mà muốn tôi không tức giận cũng được thôi, có một cách khác.” “Cách gì?” Cố Gia Duệ do dự một chút, cuối cùng cúi đầu cắn một cái vào cổ Thiện Lương, sau đó ái muội nói: “Giúp tôi, nhưng không được dùng tay, mà phải dùng miệng.” Đôi mắt Thiện Lương trợn tròn: “Cậu nói cái gì thế hả!” “Giúp tôi đi, giúp tôi bằng miệng của cậu.” Cố Gia Duệ giữ chặt hai tay Thiện Lương, ấn trên giường: “Lương Lương, được không?” “Không được!” Cảm giác xấu hổ ngăn cậu làm ra loại chuyện như vậy: “Giúp cậu bằng tay là được rồi, còn miệng…… Tôi…… Không được……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]