Cổng trường không phải nơi để nói chuyện. Cố Gia Duệ dẫn Thiện Lương và người phụ nữ kia đến một quán nước nhỏ gần trường, ba người ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Người phụ nữ ngồi đối diện Thiện Lương và Cố Gia Duệ, nét mặt câu nệ.
“Tiểu Nghị, mẹ xin lỗi con.” Người phụ nữ cúi đầu, nét mặt buồn khổ: “Năm đó là mẹ không tốt, mẹ đã để con một mình trước cửa cô nhi viện. Mẹ thật sự rất xin lỗi.”
Từ lúc ngôi xuống, sắc mặt của Thiện Lương vẫn luôn tái nhợt.
Bàn tay dưới bàn của Cố Gia Duệ vẫn luôn nắm chặt lấy tay Thiện Lương.
Anh có thể cảm nhận được khớp xương trắng bệch của Thiện Lương khi nắm chặt tay cậu. Trong lòng Thiện Lương lúc nào đang cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Yết hầu của cậu di chuyển lên xuống một chút: “…… Tôi thật sự là một đứa trẻ mồ côi, nhưng sao cô có thể chứng minh mình là mẹ tôi được?”
Người phụ nữ há miệng thở dốc, sau đó lấy ra mấy thứ từ trong túi ra.
“Dây là núm vú cao su mà khi còn nhỏ con từng dùng qua, còn có giày nhỏ con từng đi, và……” Người phụ nữ ngẩng dầu, bà ta nhìn cậu với khuôn mặt trắng nõn của Thiện Lương với bằng đôi mắt mênh mông sương mù: “Mẹ, mẹ nhớ rõ ở ngực trái của con có một vết bớt, có đúng không?”
Cố Gia Duệ nhíu mày.
Ngực trái của Thiện Lương thật sự có một vết bớt, anh từng nhìn thấy, cũng đã từng sờ qua nó.
Người phụ nữ này có thể nói rõ ràng như vậy, hay bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/1204371/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.