Editor: Minnnn 
Thiện Lương bị Cố Gia Duệ nắm chặt tay, lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp. 
Cố Gia Duệ tựa như đột nhiên bị xì hơi, anh nhìn Thiện Lương: “Tôi xin lỗi, là tôi sai rồi.” 
Yết hầu của Thiện Lương di chuyển lên xuống, thế nhưng cậu lại chẳng thể thốt lên được lời gì. 
“Lương Lương, đừng tức giận nữa.” Cố Gia Duệ thở dài: “Nói một câu với tôi đi, được không?” 
Thiện Lương quay đầu nhìn vào cặp mắt đen láy kia của Cố Gia Duệ, trong đôi mắt ấy không còn có sự bá đạo, kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là sự khẩn cầu khiến cậu có hơi mềm lòng. 
Cố Gia Duệ thấy Thiện Lương không nói chuyện, anh cũng bất chấp tất cả, cái đầu xù kia trực tiếp cúi xuống rồi dựa lên vai Thiện Lương. 
Thiện Lương lui về bên trái một bước. 
Cố Gia Duệ cũng tiến lên trái một bước, tiếp tục quấn lấy cậu. 
Thiện Lương lại đi sang bên trái, Cố Gia Duệ vẫn đi theo. 
“Được rồi.” Cuối cùng Thiện Lương cũng không nhịn được nữa mà phải lên tiếng: “Lớn đầu như thế rồi mà chẳng khác gì trẻ con cả.” 
“Cậu chịu nói chuyện với tôi à?” Cố Gia Duệ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to. 
Thiện Lương hừ lạnh một tiếng: “Tôi bị cậu cuốn lấy đến mức khó chịu luôn rồi, đồ phiền phức.” 
Cố Gia Duệ nở nụ cười, hàm răng trắng sáng, rất giống một con chó lớn đang phe phẩy cái đuôi. Anh nói: “Tôi nhận sai, tôi không nên không học mà chạy đi chơi bóng rổ, là lỗi của tôi hết.” 
“Bây giờ cậu biết không học thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/1204362/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.