Mạnh Sơ Vũ cực kì đau đớn ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển, nhìn thấy trong mắt anh có một tia dao động nho nhỏ.
Một chốc sau, ánh mắt này lại biến mất, trở lại một con ngươi đen tuyền tĩnh lặng.
Khẩn trương và lo lắng lúc nãy cùng nhau biến đâu mất.
"Tôi thổi thổi ___cho cô?" Chu Tuyển nhấn mạnh hỏi lại một lần.
Hỏi thì là "Tôi thổi thổi cho cô."
Nghe thấy lại là "Cô còn rất đắc ý nhỉ."
Trầm mặc nhìn nhau ba giây, Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng rút tay về: "...Nếu anh không thổi thì đừng cầm tay tôi, tôi tự thổi, anh đi bàn công việc với Đàm Tần được rồi."
Nói xong thì quay lưng đi, thổi một hơi lên lớp thuốc bỏng mát lạnh màu xanh nhạc trên mu bàn tay.
Phía sau im lặng một lát, bỗn nhiên truyền đến tiếng bước chân đang tới gần.
Lấy lùi làm tiến quả thật là pháp bảo giành chiến thắng.
Người xưa quả thật không lừa cô.
Mạnh Sơ Vũ ung dung chờ, một giây sau, trong lòng bàn tay nhiều thêm một tuýp thuốc phỏng,
Chu Tuyển: "Được, cô từ từ thổi, tôi đi làm việc đây."
"..."
*
"Tớ nói với cậu, lúc ấy tớ không có gương, tớ mà có gương, khẳng định có thể nhìn thấy mặt tớ xanh còn hơn thuốc bỏng trên mu bàn tay tớ nữa!"
Tan làm, ăn cơm tối tắm rửa xong, Mạnh Sơ Vũ nằm bò trên ban công cửa sổ nhà trọ, hầm hừ nói chuyện điện thoại với Trần Hạnh.
Đầu kia điện thoại, Trần Hạnh "chậc" một tiếng: "Không phải, có sao thì tớ cũng không tin đâu, trên thế giới này sao còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-sao-co-the-thich-toi/402276/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.