Thích 29. “Vậy hái trăng cho trợ lý Mạnh đi.”
“Anh bảo tôi có gì thì nói còn gì? Nói xong anh lại chê tôi hỏi nhiều, nói thẳng nói xiên gì anh cũng ý kiến, anh thấy anh có lạ không…”
Mạnh Sơ Vũ nhịn ba ngày, đến lúc không nhịn nữa là buột miệng nói một tràng.
Ngẩng đầu nhìn, Chu Tuyển đã quay đầu chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không phản bác.
Mạnh Sơ Vũ cụp mắt. nắm lấy tay lái một lần nữa nghiền ngẫm lời nói của Chu Tuyển, dường như phát hiện ra một chút gì đó “nghĩa trên mặt chữ”.
Giống như, nếu trăng đẹp hơn cô, anh sẽ nói trăng đẹp chứ không im lặng.
Nếu anh cảm thấy nhàm chán sẽ nói là nhàm chán, chứ không phải “Cô hỏi nhiều thật đấy”.
Thế nên có lẽ anh không phải anh đang chê cô hỏi nhiều.
Mà đang nói anh không cảm thấy nhàm chán.
Ở bên cô, anh không thấy nhàm chán.
Trái tim đã ba ngày không rung động giờ đây bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Mạnh Sơ Vũ siết chặt vô lăng, vẫn cố gắng thả nhẹ hơi thở, lại nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Chu Tuyển chăm chú nhìn hàng cây bên đường ngoài cửa sổ, vẫn không tiếp lời.
Thoạt nhìn là đồng ý với cách hiểu của cô.
Nhưng mà… Ba ngày anh không chủ động tìm cô cũng là sự thật.
Kể cả anh không cảm thấy nhàm chán khi ở bên cô, thì chắc cũng không cảm thấy thú vị nhỉ?
Nhưng mà… Nhà anh xảy ra chuyện, hôm nay mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-sao-co-the-thich-toi/1856425/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.