Tần Tình hoài nghi nhìn hắn, qua một hồi lâu chỉ có thể nhìn thấy trong ánh mắt nam sinh chỉ toàn là ý cười.
Tần Tình chỉ có thể nhíu mày, nghiêm túc dặn dò: "Không thể khi dễ bạn học."
"........" Văn Dục Phong cảm thấy buồn cười.
Qua hai giây, hắn quay người lại. Thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ: "....... Được."
Trước khi đi Tần Tình vẫn không yên tâm, duỗi ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ cánh tay phải.
"Mặc kệ vì cái gì, miệng vết thương mà vỡ ra, em liền dọn về chỗ Phương Hiểu Tịnh ngồi."
"........ Chậc." Khóe môi Văn Dục Phong cong lên hai phần, cảm xúc mềm mại dưới đáy mắt: "Em còn học được cách uy hiếp anh?"
Lần này Tần Tình không để ý hắn, nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, xoay người chạy mất.
Chờ cho tới khi nhìn cô gái nhỏ rời đi, Văn Dục Phong mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người.
Cùng lúc đó, ý cười trên mặt hắn cũng phai nhạt một chút, đôi mắt đen trầm xuống khiến người ta phát lạnh.
"Chúng ta...." Môi nam sinh cong lên: "...... Nói chuyện?"
Lâm Văn Thao trực tiếp quay người hết lại: "Tôi với bạn học đây hình như không có biết nhau, có gì để nói?"
"......." Văn Dục Phong cười nhẹ, giương mắt nhìn không chút thân thiện: "Nếu cậu cảm thấy không có gì để nói, về sau nhớ rõ cách xa cô ấy một chút."
Nói xong, Văn Dục Phong liền xoay người muốn đi.
Tiếng cười của Lâm Văn Thao vang lên phía sau hắn ——
"Cách xa cô ấy? Ha ha, lời này chẳng phải nên nói với cậu càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-rat-hay-treu-choc-toi/829334/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.