Edit: Đậu Xanh
Thương Nhàn hoàn toàn đứng hình.
Cô cảm thấy đại não và thân thể của bản thân mình đã hoàn toàn phân thành hai bộ phận không hề liên quan....thân thể tê dại như hóa thạch, dường như chỉ cần gió thổi qua thì sẽ tan biến ngay, hơn nữa đại não tránh né vật chất, tựa như dùng một góc nhìn bao quát vạn vật để thoát khỏi vạn vật xung quanh.
Đại não thậm chí còn rất bình tĩnh mà phân tích rằng: Trừ lúc đầu hô hấp có chút dồn dập, còn khiến cô nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt ra, thì kỹ thuật hôn của cậu thiếu niên có thể nói là không tồi.
Quyến luyến dịu dàng, tựa như cơn gió nhẹ nhàng, còn mang theo hơi thở thơm ngát.
Ngược lại là phản ứng của bản thân cô đã tiến vào trạng thái hóa thạch... càng giống một người chưa thành niên không hiểu cái gì hết.
Cứ như thế lại cứng nhắc thêm mấy giây.
Lý trí của Thương Nhàn bác bỏ yêu cầu "nụ hôn này rất tốt vẫn còn muốn kéo dài thêm chút nữa" của bộ phận đại não cảm tính, cô giơ tay, đẩy cậu thiếu niên đang cúi người áp sát trước mặt ra.
Cậu thiếu niên không phản kháng, nương theo lực độ của cô lùi về sau một bước.
Đôi mắt cậu vẫn trầm tĩnh đen láy, nhìn vào cô không chớp mắt.
Tầm mắt Thương Nhàn rơi xuống.
..........
Quả nhiên, khóe miệng của cậu thiếu niên trước đó đánh nhau bị rách da, lại lần nữa bị cô làm cho chảy ra ít máu tươi đỏ thẫm chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-rat-dien/3517042/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.