Đến tận lúc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Tô Mạc Mạc vẫn không thể hiểu được ý nghĩa lời vừa rồi của Thương Ngạn. 
Trước khi cô muốn hỏi thì một người khác đã ngắt lời trước —— bác sĩ trẻ tuổi lúc trước sau khi rời khỏi bệnh viện, hiện tại đã về lại phòng cấp cứu, thái độ với hai người cũng càng thêm ân cần. 
Sau khi xác định được vết bỏng của Thương Ngạn không cần ở lại bệnh viện, anh ta còn vô cùng nhiệt tình đưa hai người rời khỏi phòng cấp cứu, cũng chủ động giới thiệu đường tắt để rời đi. 
Tô Mạc Mạc như lọt vào sương mù đi theo đằng sau Thương Ngạn và rời khỏi bệnh viện. 
Hiện tại đã gần hai giờ chiều. 
Hai người một đường về từ ngọn núi kia, đừng nói cơm trưa, ngay cả một giọt nước cũng chưa uống. 
Thương Ngạn suy nghĩ, nghiêng người nhìn cô gái phía sau, “Không đói bụng à?” 
Tô Mạc Mạc bị gọi, hoàn hồn lại, thành thật trả lời: “Đói.” 
“Vậy dẫn em đi ăn cơm.” 
“…… Đi đâu?” 
Thương Ngạn không đáp, anh chỉ duỗi tay gọi một chiếc taxi. 
Anh mở cửa sau xe ra. 
“Vào.” 
“……” 
Gương mặt cô gái lộ rõ vẻ chần chờ. 
Thương Ngạn nhếch môi. 
“Em đang sợ anh bắt cóc bán em đi?” 
“Không phải……” 
“Yên tâm.” Thương Ngạn chống một tay vào cửa, cười ghé vào cạnh cửa, đè thấp giọng nói vào tai cô gái: 
“Nếu thật sự giữ được em trong lòng bàn tay, chắc chắn anh sẽ không nỡ bán đi…… Tự mình giữ gìn rồi ăn luôn càng tốt.” 
Câu cuối cùng rất nhỏ nên Tô Mạc Mạc không thể nghe rõ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-rat-dien/1805423/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.