Tô Mạc Mạc hoàn toàn ngơ ra tại chỗ. 
Trong khi lý trí còn sót lại của cô không đủ để phân biệt sự thân mật này đã đạt đến mức độ nào, cơ thể đã làm ra phản ứng trước một bước. 
—— 
Mảng đỏ trên hai gò má của cô gái đã lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 
Cô khẩn trương đến mức lông mi tinh mịn cong cong đều run lên, cánh môi hồng phấn khép mở, vừa nói lắp vừa nuốt chữ. 
“Anh…… Anh làm sao…… Có thể……” 
Nhìn dáng vẻ bị mình dọa đến choáng váng của cô gái, tâm trạng Thương Ngạn vô cùng sung sướng, cười khẽ thành tiếng. 
“Anh làm sao vậy?” 
“Anh vừa mới……” 
Tô Mạc Mạc gần như bị cảm giác nóng này kích thích đứng dậy chỉ trích anh, nhưng người nọ còn đang nắm chặt cổ chân cô trong tay mình. 
Cô chỉ có thể khiếp sợ và căm giận trừng anh. 
Muốn chỉ trích, nhưng từ “hôn” và những lời phía sau, làm thế nào cũng không nói nên lời. 
Anh còn hỏi cô làm sao vậy. 
“……” 
Tô Mạc Mạc bực đến mức chỉ còn sức trừng anh. 
Thương Ngạn rũ mắt cười. 
Anh kéo ống quần cô gái xuống rồi đứng lên. 
Dường như chưa từng có chuyện gì phát sinh ra, Thương Ngạn bình tĩnh kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh cô gái. 
Anh mở hộp cơm trưa trước mặt ra. 
Tô Mạc Mạc bực mình xoay người lại. 
Cô còn chưa ngồi thẳng, người bên cạnh bỗng dưng hỏi: “Ghét sao.” Vẫn là ngữ khí không chút để ý. 
“?” 
Tô Mạc Mạc quay đầu. 
“……” Người bên cạnh đang thong thả ung dung gỡ hộp cơm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-rat-dien/1805413/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.