Tiết thể dục tập thể vừa kết thúc, trong khi các lớp còn chưa giải tán hết, Thương Ngạn và đám người Lệ Triết đã sớm rời khỏi sân tập. 
Cuối hè, thời tiết đã bớt nóng hơn nhiều. 
Đám nam sinh đi bộ về hướng Tây Nam của trường học dưới tán cây râm mát trong sân. 
Phía Tây Nam của tòa lầu khoa học kỹ thuật là một rừng trúc, bị che khuất bởi rừng trúc chính là bức tường thấp nhất của Tam trung. 
Các nam sinh trốn học ra ngoài trường lúc nào cũng đi con đường này. 
Chẳng qua người khác là lén lút, còn nhóm người Thương Ngạn vẫn luôn quang minh chính đại* leo ra. 
*(Quang minh chính đại: Làm việc rõ ràng, không che dấu) 
—— 
Sở dĩ bọn họ không đi ra từ cổng chính là vì một nguyên nhân duy nhất: Trèo tường gần hơn. 
Nói đúng hơn là, leo qua bức tường thấp này, đi thêm hai trăm mét, chính là tiệm cà phê Internet cao cấp với hoàn cảnh tốt nhất gần trường. 
Lệ Triết đang cùng nam sinh bên cạnh thảo luận về tình hình chiến đấu kịch liệt trong bộ phim gần đây, đột nhiên phát hiện phía trước không còn thấy bóng dáng Thương Ngạn đâu hết. 
Cậu ta quay đầu nhìn, thấy Thương Ngạn đang đi đến tòa lầu khoa học kỹ thuật. 
Lệ Triết lập tức mếu máo. 
“Ngạn ca, nhiệm vụ huấn luyện tuần này của cậu không phải đã kết thúc vào chủ nhật rồi sao? Hôm nay còn đi đến đó làm gì?” 
Thương Ngạn không dừng chân. 
Chỉ có thanh âm lười biếng truyền lại, mang theo ý cười mơ hồ —— 
“Thuần đồ (thuần theo mình hiểu là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-rat-dien/155246/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.