Thương Nhàn đứng chờ dưới cây đèn đường cách đó không xa cũng không thấy rõ chuyện đã xảy ra đằng sau cánh cửa xe.
Cô ấy chỉ nhận ra, toàn thân cô gái đang đi đến đều đang cứng đờ, gương mặt đỏ bừng, hồn vía lên mây, trên mặt viết rõ “tôi là ai tôi đang ở đâu tôi đang làm gì”.
Thương Nhàn nheo mắt.
Cho dù không biết đứa em trai tốt của mình đã làm ra việc gì, nhưng mục đích không muốn để mình và Tô Mạc Mạc nói chuyện đàng hoàng của anh vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, xem ra anh đã thực hiện được.
Thương Nhàn bực mình nhưng cũng bất đắc dĩ.
——
Toàn bộ tấm lòng của Thương Ngạn đều đặt trên người cô gái tên Tô Mạc Mạc này. Nhưng nếu Tô Mạc Mạc thật sự là con gái của Tô Nghị Thanh, vậy tức là, cô thật sự mắc bệnh tim bẩm sinh, còn là loại ngay cả Tô gia cũng thấy khó giải quyết ……
Thương Nhàn chậm rãi thở dài.
Đêm thu lạnh lẽo.
Cô ấy ôm cánh tay, ánh mắt lướt qua bả vai cô gái, rơi xuống thân xe dừng lại cách đó không xa.
Đó là bệnh tim bẩm sinh đấy……
Thương Ngạn
Thật sự em đã nghĩ kĩ rồi sao.
Trong lúc Thương Nhàn đang thất thần, Tô Mạc Mạc đã đi đến trước mặt cô ấy.
“Chị Nhàn……” Tô Mạc Mạc gọi ra xưng hô không quen miệng này, cô thận trọng hỏi: “Chị tìm em ra đây, là có chuyện gì muốn nói sao?”
Giọng cô dịu dàng, dưới buổi đêm lạnh này nghe thấy một sự kì ảo linh hoạt, dường như có thể xua tan gió rét.
Đôi mắt Thương Nhàn run lên, cô ấy hoàn hồn. Tiêu điểm trong mắt cũng quay về.
Môi đỏ gợi lên ý cười.
“Em đừng hồi hộp, không phải chuyện quan trọng…… Chỉ nói vài câu linh tinh thôi, cứ tự nhiên đi.”
Tô Mạc Mạc nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.
Cô khẽ gật đầu, “Vâng.”
Thương Nhàn lóe mắt, đột nhiên cười hỏi: “Em cảm thấy Thương Ngạn như thế nào?”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra.
“Em không cần cố kỵ gì hết, nói thẳng ra là được.” Thương Nhàn nháy mắt với cô, “Em thấy rồi đó, quan hệ chị em của bọn chị cũng không hòa thuận đến thế. Chị còn ước được nghe thấy em nói xấu nó đấy.”
Tô Mạc Mạc cúi đầu, đầu mày xoắn chặt.
Cô trầm tư suy nghĩ một hồi mới nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu đáp.
“Anh ấy không thích học văn.”
Thương Nhàn: “??”
Tô Mạc Mạc: “Chuyện này có được tính không?”
Thương Nhàn: “…………”
Tô Mạc Mạc: “Thật ra em cũng không thấy đây là nói xấu…… Bởi vì em cũng không thích học lý hóa sinh.”
Thương Nhàn: “…… Ngoại trừ chuyện này, không còn gì khác nữa sao?”
Tô Mạc Mạc lắc đầu.
Thương Nhàn không chớp mắt nhìn vào mắt cô.
Đối diện mười giây, cô ấy bại trận.
——
Tô Mạc Mạc không lừa mình. Từ trong nội tâm của Tô Mạc Mạc cho rằng, cậu em trai bất thường khó dạy kia của mình, ngoại trừ khuyết điểm mà không là khuyết điểm “không thích học văn” này thì không có bất kì tật xấu nào.
Trời sinh một đôi.
Quả thật Thương Nhàn bất đắc dĩ đến mức muốn vỗ tay cho hai người.
Có lẽ đã nhận ra cảm xúc Thương Nhàn có thay đổi, Tô Mạc Mạc nghiêm túc nhìn cô.
“Anh ấy thật sự rất tốt.”
Thương Nhàn nương theo lời cô, hỏi tiếp: “Ví dụ như mặt nào?”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời theo bản năng: “Rất nhiều mặt.”
Lần này không đợi Thương Nhàn dẫn đường, cô chủ động nói tiếp, “Anh ấy học rất giỏi, kỳ kiểm tra giữa kì, trong tình trạng điểm môn văn không đạt tiêu chuẩn, cả ba môn lý hóa sinh đều đạt điểm tuyệt đối, lấy được vị trí hạng tư khối; anh ấy cũng rất giỏi thể dục, có thể chạy bốn vòng sân trường mà không ra mồ hôi, chơi bóng rổ rất tuyệt, mọi người đều thích anh ấy; kỹ thuật máy tính của anh ấy là tốt nhất, mọi người trong Tổ Huấn Luyện nói có rất nhiều người ngoài trường sùng bái anh ấy; anh ấy đối xử với người khác rất dịu dàng, khi giảng bài chưa từng mất kiên nhẫn, hơn nữa ……”
“Ừm…… Là nhiêu đó.”
Thương Nhàn đau đầu hô dừng.
Xem như cô ấy đã hiểu, kêu cô nói xấu Thương Ngạn một câu, cô phải nghẹn cả buổi mới nói ra một câu không thích học văn, nhưng nếu để cô khen anh, một cô gái thoạt nhìn không thích nói chuyện này có thể diễn giải suốt một ngày một đêm.
Trong lòng Thương Nhàn bất đắc dĩ, nhưng không nhịn được cười.
“Vậy em thích nó à?”
“…… Hả?”
Cô gái trước đó một giây còn chứa một bụng đầy câu từ ngợi khen đột nhiên giật mình tại chỗ.
Cô chớp mắt, qua vài giây mới đáp, âm lượng và cặp mắt đồng thời hạ xuống.
“Thích chứ.”
“Anh ấy là sư phụ của em, đương nhiên em thích anh ấy.”
Ban đầu Thương Nhàn đã nghe được đoạn “tình thầy trò” này từ Bạc Ngật, nghe vậy không thể nề hà ngó qua chiếc ô tô đang đậu bên kia.
Lúc này, cô ấy mới phát hiện, không biết Thương Ngạn đã xuống xe khi nào, chỉ mặc áo sơmi đen mỏng manh, không có áo khoác, đang bực bội cắn điếu thuốc chưa châm lửa, cau mày, cặp mắt đen nhánh nhìn qua đây.
Lời truy vấn của Thương Nhàn xoay đi xoay lại hai vòng, cuối cùng vẫn nuốt về.
Cô chuyển mắt, đặt lên người cô gái.
“Chị cũng khá hiểu thằng em trai này của mình. Độc thân từ trong bụng mẹ suốt mười tám năm, bao nhiêu cô gái theo đuổi cũng chưa từng đặt vào mắt —— chuyện này làm ba mẹ và chị cực kì lo lắng, sợ rằng nó có chứng yêu bản thân quá mức hay có tình yêu đồng tính linh tinh này nọ…… ”
Thương Nhàn nói đùa, lại khẽ thở dài.
“Mạc Mạc, trước khi em xuất hiện, chị chưa từng thấy nó quan tâm đến một cô gái nào như thế.”
“……”
Tô Mạc Mạc khó hiểu một lúc, nhưng loáng thoáng hiểu được ý định như thật như giả của Thương Nhàn, nhất thời, cô không nói nên lời, mở miệng muốn giải thích, nhưng không thể thốt ra một chữ.
Thất cô gái đang bối rối, Thương Nhàn săn sóc cười, “Em đừng căng thẳng, chị đã nói, chúng ta chỉ nói linh tinh vài câu thôi.”
Thương Nhàn ngước mắt liếc qua thiếu niên dưới ánh đèn đường, không khỏi rũ mắt mỉm cười.
“Bọn chị đã chiều hư nó, Mạc Mạc, từ khi nó được sinh ra, cả nhà đã chiều nó lên tận trời mây, cả đời này, nó thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp suy sụp, có lẽ bất hạnh duy nhất là quá cô đơn…… Nhưng em biết không.”
Thương Nhàn thở dài, giương mắt, rất có thâm ý và lo lắng nhìn cô.
“Nếu theo ý chị, chị thà rằng để nó ở trên mây vĩnh viễn cô đơn, cũng không muốn một ngày nào đó nó vì ai mà ngã xuống, vỡ đầu chảy máu, gân cốt tổn thương, cả người chật vật, bị tra tấn đến mất đi tất cả khí phách và kiêu ngạo …… Chị thật sự không muốn nhìn thấy một ngày đó đâu.”
Tô Mạc Mạc đã hoàn toàn không hiểu, cô mông lung nhìn Thương Nhàn, rất lâu sau mới lắc đầu.
“Sẽ không, sư phụ kiêu ngạo như vậy, sẽ không chật vật đâu.”
Thương Nhàn cười khổ.
“Phải không?”
Nhưng cô ấy thấy được, em trai của mình đã không hề phản kháng mà nhảy xuống mất rồi.
Thương Nhàn chậm rãi thở dài, duỗi tay sờ đỉnh đầu cô gái ——
“Mạc Mạc, thằng em này của chị, giao cho em nha.”
Tô Mạc Mạc: “…… hả?” Cô gái hoảng loạn, ngượng ngùng vẫy tay, không biết nghĩ đến gì đó, ngón tay đột nhiên rụt lại.
Má cô hơi phiếm hồng, “Em không biết chăm sóc người khác……”
“Em không cần chăm sóc nó,” Thương Nhàn buông tay xuống, đôi mắt cong cong cười nói, “Chỉ cần em có thể tự chăm sóc mình thật tốt, đừng để nó………… Là chị yên tâm rồi.”
Tô Mạc Mạc nghe được cái hiểu cái không.
Thương Nhàn đã vẫy tay với cô, “Trở về đi, chắc hẳn Thương Ngạn đang sốt ruột chờ đấy.”
Tô Mạc Mạc đắn đo một lát rồi chậm rãi xoay người, quay lại xe.
Cái bóng thon dài của nam sinh đổ xuống mặt đất rụng đầy lá. Khi nghe thấy tiếng bước chân của cô gái bước đến từ phía trước, nam sinh ngậm đầu thuốc cau mày ngước mắt, quan sát cả người cô một lượt rồi dường như mới thở phào.
Thương Ngạn mang chút cảnh cáo ngẩng đầu ngó qua Thương Nhàn.
Thương Nhàn vừa giận vừa buồn cười.
——
Thằng em vong ân bội nghĩa.
Giữa chị gái mình và người trong lòng, quả thật bất công không chút do dự.
Cô ấy vừa định xoay người đã thấy nam sinh trước đó một giây ánh mắt còn rất khó dạy lập tức buông mắt.
Âm lượng không bị cố tình giảm đi, theo bóng đêm tịch mịch và luồng gió trong sáng thổi qua ——
“Thêm 30 giây nữa là đãa xảy ra chuyện rồi, nhóc con.” Nam sinh cúi người, áp sát uy hiếp.
“…… Ồ.”
Cô gái cúi đầu rầu rĩ đáp.
Thương Ngạn lướt mắt qua người cô, nhíu mày.
“Mặc có nhiêu đó mà còn chậm chạp à, lên xe.”
“Rõ ràng sư phụ mặc còn……” Tô Mạc Mạc đang nâng mắt lên thì dừng lại, đặt lên điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay của nam sinh.
Cô gái trầm mặc hai giây rồi nâng tròng mắt đen nhánh ướt át lên, khuôn mặt nhỏ căng chặt, thoạt nhìn gương mặt diễm lệ không có cảm xúc.
“Anh đang hút thuốc sao?”
Thương Ngạn bị nhìn chằm chằm như này, không khỏi chột dạ khói hiểu.
“Không châm lửa.”
“……”
Trầm mặc vài giây. Thương Ngạn ho nhẹ, rũ mắt nhìn cô, “Sao không nói chuyện?”
“Anh tự làm tự chịu, nhưng tội cũng không đáng chết, nên em đừng khóc, nha?”
Tô Mạc Mạc nghẹn một chút.
Lời Thương Ngạn đã nói ở thư viện vang lên bên tai ——
【 hoặc là, khi nào em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, vậy em cứ tới trước mặt anh khóc —— khóc xong ba lần, em đào cái hố ngay tại chỗ rồi chôn anh xuống là được. 】
Quả nhiên, sự chua xót này phai nhạt đi rất nhiều.
Tô Mạc Mạc còn chưa hết bực, rồi lại dở khóc dở cười.
Cô ngẩng đầu ngó qua nam sinh, cặp mắt chần chờ quét qua hình xăm đó.
Cô nín thở, giọng mềm mại, rầu rĩ hỏi: “Tại sao phải làm cái này?”
Thương Ngạn thở dài, “Thương Nhàn nói cho em?”
Vốn dĩ Thương Nhàn không có ý muốn giấu giếm việc này, nên sau khi Tô Mạc Mạc nghĩ ngợi, cô liền thong thả gật đầu.
“Nữ ma đầu này……”
Đáy mắt Thương Ngạn xẹt qua sự bất ngờ.
“Anh còn chưa trả lời em.” Cô gái bất mãn trông anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]