Phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh.
Thương Ngạn nghiêng người ngồi xuống trước bàn máy tính của mình, lười biếng đặt cánh tay lên bàn, năm ngón tay thon dài không tiếng động gõ mặt bàn theo quy luật.
Anh buông mặt, không nói lời nào, cũng không đổi sắc mặt.
Nhậm Tư Điềm đứng ở cửa lại không thể chịu đứng được sự trầm mặc này nữa.
“Thương Ngạn, rốt cuộc cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“……”
Phòng làm việc im ắng có một tiếng cười vang lên.
Người ngồi trước bàn ngẩng đầu, con ngươi tối đen, “Không phải là cô nên có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“……!”
Đối diện với ánh mắt đó, sắc mặt vốn không có máu của Nhậm Tư Điềm càng thêm tráng toát.
Cô ta hoảng loạn dời mắt. “Tôi không hiểu ý của cậu.”
Thương Ngạn nheo mắt, “Chúng ta quen biết bao lâu rồi, Nhậm học tỷ?”
“……” Nhậm Tư Điềm cứng người, “Kém một tháng, là tròn một năm.”
“Gần một năm.” Thương Ngạn rũ mắt, như cười như than. “Nếu đã gần một năm, chúng ta nói chuyện còn cần phải che giấu sao?”
“……”
Nhậm Tư Điềm siết chặt đầu ngón tay.
Cô ta cúi đầu, đáy mắt cất giấu một tia ảo tưởng không thực tễ cuối cùng —— ảo tưởng đây là một giấc mộng, hoặc Thương Ngạn cũng không có ý đó.
Nhưng có lẽ Thương Ngạn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-rat-dien-2/1957757/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.