Phương Tiểu Nhu vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, có chút khẩn trương, lỗ tai đều đỏ.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vài hình ảnh kiều diễm.
Cảnh này khiến cô càng thêm hoảng loạn, hơn nữa cảm thấy rất thẹn, lo lắng bị cậu nhìn ra cô đang miên man suy nghĩ. Phương Tiểu Nhu nhìn Cố Dịch An trong khoảng cách rất gần, lông mi cậu nồng đậm, tựa lông chim, cào nhẹ hai cái vào lòng cô.
Dọa cô lập tức thu hồi tay, gương mặt đỏ bừng nhìn cậu.
Ánh mắt kia giống như con thỏ chấn kinh.
Cố Dịch An nhịn không được ý cười, đem lát khoai kia ăn luôn, sau đó cười với cô.
“Rất ngọt.”
Lỗ tai Phương Tiểu Nhu càng nóng hơn.
Rõ ràng là nói lát khoai rất ngọt, chính là không biết vì cái gì cô nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu có chút ái muội, làm lòng cô ngọt ngào.
Mùa hè nhanh chóng đi qua, trời vẫn nóng như vậy.
Lúc này vào buổi tối, gió đêm phơ phất, vừa rồi cô còn cảm thấy có chút lạnh rất thoải mái, lúc này lại cảm thấy có điểm nóng. Còn có chút buồn, cô cảm thấy có chút thở không nổi.
Có đồ vật gì kỳ quái tràn ngập trong không khí.
Phương Tiểu Nhu trộm vui vẻ, đầu quả tim thấm đượm suy nghĩ ngọt ngào, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.
Hai người ngồi rất gần, Cố Dịch An không nói nữa, chỉ là đôi mắt cậu thường dừng ở trên người cô.
Phương Tiểu Nhu liền tận lực nghiêm túc chỉnh sửa dáng ngồi cho đoan chính, lo lắng bộ dáng của mình khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-on-nhu-den-nhuong-nao/875712/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.