Suốt một ngày đó Phương Tiểu Nhu vẫn luôn không chịu đi, quyết tâm ngồi thật lâu ở trước cửa nhà Trần Dịch An, ngồi đến khi mặt trời dần xuống núi.
Cậu vẫn không trở về, cửa vẫn khóa, trong nhà im ắng một tiếng động cũng không có.
Cô vẫn tin tưởng cậu nhất định sẽ trở về.
Tiểu Mã ca ca của cô không thể bỏ rơi cô, cậu nói chuyện trước nay đều rất uy tín, cậu từng nói sẽ luôn bên cô sẽ luôn chơi với cô, cậu sao có thể quên được.
Phương Tiểu Nhu chờ đến trời sắp tối, bị mẹ Phương cưỡng chế trở về nhà.
Cô về nhà với đôi mắt hồng hồng, khóc sưng lên, thật vất vả mới ngủ được thì mơ thấy Trần Dịch An. Mơ thấy rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, mơ thấy rất nhiều hình ảnh tốt đẹp, lúc sau liền mơ thấy cảnh cửa nhà cậu khóa chặt.
Cậu nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói, sau đó liền chậm rãi biến mất.
Phương Tiểu Nhu khóc lóc tỉnh giấc.
Ngày hôm sau sáng sớm cô liền đi qua nhà Trần Dịch An, cô đang đợi cậu, cô vẫn luôn cảm thấy cậu sẽ trở về khẳng định chỉ là tạm thời có chuyện.
Chú cách vách nói rằng khi cậu đi, cậu có chạy qua nhà cô mấy lần, nhất định là cậu rất luyến tiếc, khẳng định còn sẽ trở về.
Phương Tiểu Nhu vẫn luôn chờ, mỗi ngày đều đợi.
Một ngày kia cô đi dọc theo con đường kia ở bên Trần Dịch An, đi mãi, đi rất xa rồi. Mà cô vẫn không gặp được cậu.
Trước kia hai người bọn họ cùng nhau đi học trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-on-nhu-den-nhuong-nao/875691/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.