Mùa đông lạnh lẽo cũng mau chóng đi qua, xuân về trên mặt đất, vạn vật sống lại.
Phương Tiểu Nhu vô cùng cao hứng cùng Trần Dịch An đi học, giống như mọi ngày cùng cậu tay trong tay đi trên đường, cô còn chờ mong một học kỳ này kết thúc, khi mùa hè tới cô liền có thể lên năm 2.
Như thế cô với Tiểu Mã ca ca càng gần một chút.
Nhưng mà Phương Tiểu Nhu không nghĩ tới chính là cô lại bỗng nhiên bị thầy giáo ngữ văn dạy năm nhất muốn lưu ban, dọa cô lúc ấy liền trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn ngốc.
Cô lưu ban nên không được lên năm 2, vậy sẽ cách xa Tiểu Mã ca ca hơn.
Hơn nữa lưu ban thật sự rất mất mặt.
Người khác đều lên lớp, chỉ có cô lưu ban, Tiểu Mã ca ca của cô hồi ở trong lớp đều đứng nhất, cậu thông minh như vậy. Cô thế nhưng ngốc đến nỗi lưu ban.
Phương Tiểu Nhu hốc mắt hồng hồng, vừa ủy khuất vừa khổ sở.
Tan học cô ở phòng học buồn bã không đi ra ngoài, vẫn luôn ngồi ở chỗ ngồi, ủy khuất hít cái mũi.
Trong lớp bạn học đều về hết rồi, cuối cùng còn lại một mình cô ngồi ở chỗ kia, Phương Tiểu Nhu chậm rì đứng lên thu dọn cặp sách.
Hoàn toàn không lên tinh thần nổi, hai mắt hồng hồng như là mới vừa khóc.
Trần Dịch An hôm nay không thấy Phương Tiểu Nhu chờ ở bên cửa sổ liền cảm thấy có hơi không quen, nghĩ thầm chẳng lẽ là lão sư dạy quá giờ sao, hay là cô còn trực nhật.
Cậu mau chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-on-nhu-den-nhuong-nao/875685/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.