Lâm Gia Nam bỏ đi cũng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của Phương Tiểu Nhu, cô còn cảm thấy hắn đi thật đúng lúc, hắn ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay.
Cô cùng Tiểu Mã ca ca chơi cùng nhau cũng tốt rồi.
Phương Tiểu Nhu ôm một đống hoa, nhanh chóng ôm không được, hoa đều từ trong lòng ngực cô rớt ra cô đành phải cong lưng đi nhặt. Thấy cô quá vụng về, bất quá Trần Dịch An cảm thấy cô có chút đáng yêu, cậu bất đắc nhặt giúp cô.
"Nhiều hoa như vậy hẳn là đủ rồi nhỉ?"
Phương Tiểu Nhu hơi ngốc gật gật đầu, vẻ mặt đáng yêu ngưỡng mặt cười với cậu, "Vâng, đủ rồi."
Sau đó cô ngồi xổm trên mặt đất, đem toàn bộ hoa ôm trong lòng ngực đặt trên mặt đất. Trần Dịch An liền ở bên cạnh nhìn cô, sau đó cũng ngồi xổm xuống dưới, Phương Tiểu Nhu rải hoa ra, cậu liền ngồi xổm bên cạnh nhìn.
Nhìn xem cô chân tay vụng về có phải hay không thật sự có thể làm ra một vòng hoa.
Sự thật chứng minh Phương Tiểu Nhu chân tay thật sự vụng về, tuy rằng biết cách xâu vòng hoa nhưng động tác quá vụng về hơn nữa quá chậm, đôi khi hoa còn rớt xuống dưới. Bất quá cô cũng mới năm tuổi, xâu lung tung rối loạn như thế cũng có thể tha thứ.
Trần Dịch An ở một bên xem có hơi bất đắc dĩ, cậu đều xem một cách cẩn thận, sao cô xâu vòng hoa trông vất vả thế?
Tiểu nha đầu này ngốc thật.
Cậu nhìn không ra cái vòng hoa.
Trần Dịch An ở một bên càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-on-nhu-den-nhuong-nao/248369/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.