Giang Thuần mở mắt lại sau một khoảng thời gian dài sau đó. Cô cảm thấy đầu có chút nong nóng, cổ họng khô khốc lại khát nước cực kỳ.
"Em tỉnh rồi hả? Trông thật tội nghiệp, em bị say nắng sao không nói với thầy Lê cho em nghỉ sớm?" Cô y tế ân cần hỏi han, sau đó kiểm tra trán rồi cặp nhiệt độ cho cô.
Sau khi cô ấy nói cô không sao, chỉ bị say nắng nhẹ Giang Thuần mới nói cám ơn rồi rời khỏi phòng y tế. Bây giờ là thời gian ra chơi nên sân trường rất đông lại ồn ào. Cô muốn tìm chỗ yên tĩnh một chút, vì cảm thấy cơ thể rất mệt, giống như không còn chút sức lực nào vậy.
"Ưm anh nhẹ thôi... ưm a... hành chết người ta rồi."
Cô định lên sân thượng hóng gió, vậy mà chưa kịp mở cửa vào đã nghe thấy tiếng động ướt át như vậy. Giang Thuần không hiếm khi thấy mấy chuyện này, cô cũng không muốn nổi mục lẹo ngay mắt mà đi nhìn trộm.
Quay đầu xuống cầu thang, đi tới ngã rẽ thì gặp Từ Phó đang đi lên. Hai tay hắn đút túi quần, gương mặt hơi cuối xuống, mái tóc màu đen trông rất lãng tử. Nhìn từ trên xuống lông mi của hắn thật sự rất dày, lại cong y hệt con gái. Cô chẹp miệng thưởng thức vẻ đẹp của hắn
Hắn ngước mặt nhìn cô, đôi mắt màu đen sâu thẳm này lúc nào cũng lạnh lùng như thế.
Từ Phó không nhìn lâu, tiếp tục bước chân đi lên. Giang Thuần đi xuống tiện thể cặp tay hắn kéo hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-o-canh-phong-toi/2907105/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.