Mộ Phi Phi một lần nữa mang đồ ăn vặt ra phòng khách cho đám người của AZ, cô đút trái cây cho Từ Phó, hắn không nhận chỉ cau mày lạnh giọng:"Đừng phiền tôi chơi game."
Bao năm nay Từ Phó luôn lạnh nhạt như vậy, so với hắn đối với Giang Thuần năm đó thì Mộ Phi Phi không có cửa. Lần đầu tiên bạn bè của hắn nhìn thấy Từ Phó quan tâm, chăm sóc cho một cô gái, duy nhất sau này cũng không còn thấy hình ảnh đó của Từ Phó nữa.
"A Phó anh chơi game gì mà say mê như vậy, chỉ em chơi với được không?" Mộ Phi Phi bị từ chối thành quen, cô mặt dày mày dạn nói rồi nũng nịu kéo tay áo hắn.
"Thôi đi chị Phi, đó giờ máy chơi game của Phó đại ca ai mà động vào anh ấy sẽ nổi điên lên cho coi." A Nhất lớn mồm nói.
Từ Phó đột nhiên nhớ tới cái máy chơi game bị mất hồi năm cấp ba, hắn nhớ là để nó trong ngăn bàn xong đi ra ngoài. Vậy mà a Lực đã lấy mất của hắn, làm cho bộ sưu tập của Từ Phó mất một cái máy chơi game.
"Hồi cấp ba cậu ta mất một cái máy chơi game nên đánh a Lực muốn chết. Cô không tin thì hỏi thử a Lực là biết." Hứa Cường cũng nói vào, sự tích máy chơi game đó đúng là chấn động khiến anh nhớ mãi.
A Lực nghe vậy liền rụt cổ lại, anh đương nhiên nhỡ kỷ niệm đó. Cái máy chơi game đó anh lấy của Từ Phó đưa cho Giang Tử là mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-o-canh-phong-toi/2906960/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.