Ngoài cửa, Đường Thuần sửng sốt một lát, bàn tay gõ cửa vẫn đang treo giữa không trung, không biết nên gõ nữa hay không.
Sao ngài ấy lại cáu kỉnh rồi?
Đường Thuần hơi mệt lòng, từ khi kiểm tra xong, “ông cố nội” Phó này đã đen mặt suốt quãng đường rồi, bây giờ đến cơm cũng không muốn ăn.
Rõ ràng kết quả kiểm tra đều khá tốt mà? Chỉ có thứ gì đó kia vì lâu rồi không dùng đến, dẫn tới hoạt tính hơi thấp một chút mà thôi, không phải làm thêm vài lần sẽ tốt lên sao? Đâu đến mức vì chút chuyện này tổn thương lòng tự trọng nhỉ?
Đường Thuần càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, vừa âm thầm chê bái tính tình xấu như này ai mà chịu nổi, vừa nhẹ nhàng an ủi, khuyên giải: “Ông chủ, ít nhiều gì vẫn nên ăn một chút đi, hôm nay tôi nấu sườn xào chua ngọt, nấu cả cá om dưa, đều là món ngài thích.”
Trong phòng, người đàn ông nằm trên sô pha cau mày, chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái bị xoay rất nhanh, hình như từ trước đến nay Phó Hạo Nguyệt luôn chững chạc chưa bao giờ mất kiểm soát như hôm nay.
Hít sâu hai hơi, Phó Hạo Nguyệt ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Đường Thuần đứng bên ngoài thấy phòng trong không có động tĩnh gì, trong lòng càng sốt ruột hơn, phải biết rằng vất vả lắm cô mới nuôi béo được người này, nếu lần kiểm tra sau lại sút cân, không biết có bị trừ tiền lương không nhỉ?
Tật xấu gì không biết, cái tính thối này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-mac-benh-nang/3373899/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.