Đường Thuần giấu tâm trạng thấp thỏm trong lòng quay về phòng khách, nhưng bất ngờ là Phó Hạo Nguyệt trước đó đang ngồi trên ghế sô pha bây giờ lại không thấy đâu.
Phòng khách rộng lớn trống vắng không một bóng người, đến cả quản gia Lý cũng không biết đã đi đâu rồi.
Đường Thuần đứng ngơ ra tại chỗ mấy giây, qua một lát mới đi tới cửa sau, quả nhiên trông thấy quản gia Lý đang tưới nước cho mấy khóm tường vi yêu quý của ông ấy.
“Quản gia Lý, ngài Phó đi đâu rồi ạ?” Đường Thuần hỏi, trong đầu nhớ lại bóng lưng cô nhìn thấy trước đó khi tiễn người phụ nữ kia đi, chẳng hiểu vì sao cô cứ thấy trong lòng lấn cấn, bấn loạn.
Ông Lý dường như lại quay về dáng vẻ hoài ái thân thiện ngày thường, trên khóe mắt mang theo nét cười nhàn nhạt, giọng nói cũng rất ôn hòa: “Chắc là về phòng sách rồi chăng? Cậu chủ đi đâu làm gì tôi nào dám hỏi?”
Đường Thuần nhìn động tác tưới cây của ông Lý, dáng người trước nay luôn thẳng tắp bây giờ dường như đã hơi còng xuống.
Cô biết có những chuyện mình không nên hỏi tới, nhưng đến ở nhà họ Phó đã mấy tháng, gần như ngày nào cũng chạm mặt Phó Hạo Nguyệt và quản gia Lý nên ít nhiều cũng nhận ra được tâm trạng của bọn họ khi ở trong phòng khách có hơi khác thường.
Tuy Phó Hạo Nguyệt như con rùa chậm chạp lề mề nhưng không phải một người chủ hà khắc, ông Lý thì lại không còn gì để bàn, bình thường luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-mac-benh-nang/3363476/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.