Đội tuần tra của Vương Cửu Nhất vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Trì Thanh Hành đang chạy đến. Vương Cửu Nhất cúi người chào xong thì nói: “Đội trưởng, đã nửa đêm rồi mà anh vẫn còn ở chỗ này rèn luyện, không hổ danh là người trong hàng ngũ gương mẫu. Đợi hết ca trực này, em cũng muốn chạy, học tập anh!” Trì Thanh Hành không nói gì, xua tay bảo cậu ta nhanh chóng dẫn đội rời đi, đừng đứng đó chặn đường. Vương Cửu Nhất lập tức hô: “Vâng.” Tiếp đó là bảo anh em đằng sau bước đều. Trì Thanh Hành nhìn đội ngũ đã đi xa rồi tiếp tục chạy, đến khu vực chứa đồ bị bỏ hoang cách đấy không xa thì dừng lại. Ánh sáng của đèn chiếu sáng ở một khu, Cảnh Tiêu đang ngồi ở trên bức tường vỡ, hai đầu gối co lại, ngồi chơi điện thoại. Trì Thanh Hành đỡ thắt lưng, vừa rồi chạy có hơi vội, chờ hô hấp ổn định mới chậm rãi đi đến. Cảnh Tiêu nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức quay đầu, mở to đôi mắt nhìn Trì Thanh Hành. Hai chân dài thẳng tắp vốn đã trắng lại càng thêm trắng khi ở dưới ánh đèn, tóc thả xõa đằng sau lưng. Cô mặc một chiếc áo khoác đen ngắn, khuôn mặt không trang điểm, trong veo như nước, lại mang một chút nét quyến rũ mê người. So với trước kia, cô đã trưởng thành lên không ít. Chỉ cần hai chữ, xinh đẹp. Trì Thanh Hành hoàn hồn, bế Cảnh Tiêu lên, đưa lưng về phía ngọn đèn. “Anh làm gì vậy?” Cảnh Tiêu hoảng sợ, nhanh tay nắm chặt lấy điện thoại. “Không phải nhắc em rồi sao? Ngồi trên đấy bị ngã thì phải làm sao bây giờ?” Trì Thanh Hành nói: “Nhẹ như này? Chẳng may ngã bị thương thì ai đau lòng nhất?” “Em đã lớn rồi, sẽ tự mình chú ý.” Cảnh Tiêu nhìn anh nói. “Được, em đã lớn rồi. Vậy trước kia em từng ngồi trên lưng anh đung đưa chân rồi ngã xuống không biết bao nhiêu lần?” Trì Thanh Hành nói. Cảnh Tiêu đẩy người trước mắt ra, mím môi nói: “Anh thả em xuống dưới đi, đừng để người khác nhìn thấy.” “Bây giờ mới sợ? Lúc trước còn ngồi trên lưng anh chơi đùa trước mặt bao nhiêu người…” “Đừng nói nữa!” Cảnh Tiêu vội vàng cắt lời Trì Thanh Hành, tay nắm chặt vai áo anh: “Em không xuống cũng được nhưng mà anh như vậy không thấy mệt mỏi sao?” “So với việc em ngồi trên chỗ kia thì như này anh đỡ lo lắng hơn.” Trì Thanh Hành cong cong khóe môi, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Từ bên kia đã thấy em đang cầm điện thoại, đang chơi cái gì vậy?” Cảnh Tiêu nhìn điện thoại rồi nói: “Nói chuyện phiếm với Lý Thiếu Phi. Vốn định để anh ta gọi video với Hallie nhưng con bé lại ngủ mất rồi.” “Còn em, sao em vẫn chưa ngủ?” Trì Thanh Hành hỏi cô. Cảnh Tiêu trả lời: “Ngủ không được nên ra ngoài đi dạo một chút.” “Sau đó đều đi hỏi chuyện từ mấy người bạn của anh?” Trì Thanh Hành nhẹ nhàng nói: “Bé con, nếu muốn hỏi gì về cuộc sống của anh thì cứ hỏi trực tiếp, anh nhất định sẽ trả lời rõ ràng.” Cảnh Tiêu nhìn anh, rũ mắt xuống, ấn tắt nguồn, màn hình điện thoại lập tức tắt đi, lúc lâu sau cô mới nói: “Hạ Cừ.” “Tính tình vẫn chẳng thay đổi chút nào. Sao vẫn không thích gặp cô ấy giống như lúc trước?” Trì Thanh Hành nói. Cảnh Tiêu mở to mắt, hỏi: “Sao anh biết?” “Em sáu tuổi đã cùng chung sống với anh, có cái gì mà anh không biết đâu.” Trì Thanh Hành mỉm cười, nói: “Nhưng trước tiên, em hãy nói cho anh biết về chuyện đã xảy với tên bạn trai cũ người nước ngoài của em.” “Hả?” Cảnh Tiêu cảm thấy hơi bất ngờ: “Anh nghe ở đâu vậy?” “Chỗ Lý Thiều Phi.” Anh trả lời: “Cái hôm em đến bộ chỉ huy tìm anh ta, anh đã nói chuyện với anh ta hai câu.” Cảnh Tiêu xấu hổ. Cái tên Lý Thiều Phi này, có phải cả ngày không có việc gì làm hay không? “Nói đi bé con.” Cánh tay Trì Thanh Hành quơ qua quơ lại với biên độ rất nhỏ. Cảnh Tiêu có thể cảm nhận rất rõ ràng có một tia nhiệt lướt đầu trái tim cô, nhìn Trì Thanh Hành, chậm rãi nói: “Không thể nào. Cái tên Lý Thiều Phi này không nói lời nào thật cả, từ chuyện của Hallie cũng có thể nhìn ra được, anh ta gạt em không biết bao nhiêu lần.” Trì Thanh Hành cong môi: “Anh với Hạ Cừ không có gì, ngay từ đầu anh đã nói rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”. ||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? ||||| “Ò.” Cảnh Tiêu gật đầu chỉ xuống phía dưới: “Thả em xuống đi, ôm lâu như vậy anh sẽ thấy mệt đấy.” “Không sao, để anh ôm một lát.” Trì Thanh Hành nói: “Qua mấy ngày nữa sân bay sẽ sửa xong, em có muốn trở về không?” “Em phải đợi Lý Thiều Phi đến đón Hallie, không biết là có thực sự đến không. Chuyện này để sau hãy nói.” Cảnh Tiêu trả lời. “Được.” Trì Thanh Hành nhìn bầu trời đen kịt và nói: “Đã không còn sớm nữa, anh đưa em về ký túc xá. Ban đêm ở nơi này không an toàn.” “Vâng.” Cô gật đầu. Trì Thanh Hành không định thả cô xuống đất, cứ như vậy mà trực tiếp ôm đi. Cảnh Tiêu lập tức khẩn trương, tóm lấy bả vai của anh: “Anh mau thả em xuống đi, bên kia có nhiều người lắm.” “Ngại cái gì?” Trì Thanh Hành cố ý hỏi. ‘Không có, anh mau buông ra đi.” Cảnh Tiêu vừa định di chuyển thì lúc này truyền đến một loạt bước chân cách đây không xa, có thể là đội tuần tra đang đi tới đây. Trong lòng Cảnh Tiêu cả kinh, vội vàng giãy giụa muốn xuống dưới. Trì Thanh Hành cảm thấy nếu cứ ôm cô như vậy, bị nhìn thấy cũng không tốt lắm, lập tức thả cô xuống. “Đi theo anh.” Trì Thanh Hành kéo tay Cảnh Tiêu trốn vào trong chỗ tối, đội tuần tra đi ngang qua cũng không phát hiện hai người ở đó. “Đây là chỗ nào vậy?” “Là đường nhỏ, bình thường không có người đi đến chỗ này, bởi vì chỗ này có mìn.” Cảnh Tiêu sợ hãi, lập tức dừng lại. Trì Thanh Hành đi về phía trước rồi quay đầu lại nhìn Cảnh Tiêu một lúc, sắc mặt căng thẳng, anh cười cười, nắm chặt tay Cảnh Tiêu nói: “Cho nên đừng có buông tay ra, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cảnh Tiêu rũ mắt nhìn tay hai người nắm chặt lấy nhau, không nói gì. Trì Thanh Hành để cho Cảnh Tiêu bước theo bước chân của mình, con đường chật hẹp, chỉ có thể từng người một đi qua, còn có chút đá vụn, sợ Cảnh Tiêu không cần thận giẫm phải rồi trẹo chân. Vốn dĩ định giấu diếm nhưng Cảnh Tiêu lại không muốn. “Tại sao đường bình thường không đi lại muốn đi cái đường nguy hiểm này?” Cảnh Tiêu hỏi. Tay bị anh nắm, lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp, còn có thể cảm nhận được có một tầng chai sạn mỏng ở tay cô. Có thể là do con người trời sinh có ý thức tự vệ, sợ bị thương, sợ bị vấp chân, Cảnh Tiêu theo bản năng lập tức nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh. Trì Thanh Hành quay đầu, nhìn Cảnh Tiêu rồi cười cười: “Bởi vì anh muốn ở cùng em thêm chút nữa, hai ngày tới chắc sẽ khá là bận bịu, có thể không có thời gian nói chuyện với em.” Cảnh Tiêu chần chừ một chút, hỏi: “Là có nhiệm vụ sao?” “Không phải, chưa đến lúc.” Trì Thanh Hành nói: “Nếu phải đi, anh sẽ nói với em trước.” Cảnh Tiêu âm thầm thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục theo anh đi về phía trước. Cô vốn rất nhạy cảm với chuyện công việc của Trì Thanh Hành, từ khi Trì Thanh Hành tốt nghiệp trường quân đội rồi tiến vào bộ đội, cô phát hiện có rất nhiều chuyện Trì Thanh Hành lừa gạt cô, không cho cô biết. Cô có thể hiểu được chức nghiệp của Trì Thanh Hành không cho phép anh chuyện gì cũng có thể nói cho cô biết, bởi vì trước đây cha cô cũng như vậy. Từ đó Cảnh Tiêu sinh ra thói quen, cho nên mỗi lần cũng không hỏi quá nhiều. Hơn nữa cô chưa bao giờ biết Trì Thanh Hành làm gì trong quân đội, anh cũng không nói cho cô biết. Đi đến cuối đường nhỏ, trước mắt có một có hàng cây xanh, một căn nhà ba tầng, có mấy phòng đã mở đèn, bình thường đây là trụ sở xử lý công việc. Trì Thanh Hành kéo Cảnh Tiêu đến một chỗ rẽ, một chút ánh sáng xuyên qua khe hở trên lá cây rậm rạp, chiếu xuống chỗ hai người họ. Bộ đàm bên hông đột nhiên vang lên, là Triệu Chấn đang gọi anh. Trì Thanh Hành lấy bộ đàm nói hai câu rồi nhìn Cảnh Tiêu. Cảnh Tiêu biết anh đã phải đi, lập tức nói: “Anh mau đi đi, em tự về cũng được.” Trì Thanh Hành cười cười rồi chỉ đường cho cô: “Từ đây đi bộ, đi chéo về phía đối diện 300 mét chính là nhà ăn, đi qua một chút chính là ký túc xá của em, biết đi như nào rồi chứ?” Cảnh Tiêu nhìn theo hướng tay anh chỉ, chỗ này cô chưa từng đi tới, bình thường chỗ này đều có người canh gác, không cho phép đến gần. Cô nhớ lại đường đi, đại khái đã hiểu liền gật đầu: “Em biết rồi.” Trì Thanh Hành nhìn chằm chằm Cảnh Tiêu, cô đang cảm thấy khó hiểu thì anh lại đột nhiên cười một tiếng rồi xoa xoa đầu cô: “Cô gái ngốc, tại sao không bắt anh đưa em về? Trước kia dính người như thế, phải đưa đến tận nơi mới được.” “Hiện tại em đã nhớ đường rồi, tự mình đi về ký túc xá được, chỉ là sợ chiến sĩ canh gác ở kia ngăn lại thôi.” Cảnh Tiêu nói. “Đêm nay Cửu Nhất ở trạm canh gác, em nói anh đưa em vào là được.” Trì Thanh Hành cười. Cảnh Tiêu gật đầu: “Em đi đây.” “Từ từ, ở lại một lát nữa thôi.” Hai tròng mắt của Trì Thanh Hành tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt giống như ngọc lưu ly nhìn Cảnh Tiêu: “Mười phút thôi?” Chỗ Triệu Chấn không gấp lắm, có thể kéo dài thời gian một chút. Cảnh Tiêu gật đầu lần nữa và đồng ý. Hai người cứ như vậy dựa vào tường, bầu trời đêm nay không có trăng sao, hai người thi thoảng nói chuyện hai, ba câu. Cảnh Tiêu theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn Trì Thanh Hành, anh cao hơn cô hẳn một cái đầu, phải đi đôi cao gót cao gần 3 phân mới có thể miễn cưỡng đứng đến bả vai của anh. Mặt mày anh vẫn kiên định như cũ, so với bốn năm trước thì đã có sự thành thục và mị lực hơn. Đứng bên cạnh một người đàn ông như vậy, cô chắc chắn trái tim của đa số phụ nữ đều sẽ đập thình thịch không ngừng. Cảnh Tiêu cảm thấy cô cũng giống như thế, từ lúc gặp nhau đến giờ, tim cô vẫn còn đang đập thình thịch. Mười phút trôi qua rất nhanh. Chào tạm biệt Trì Thanh Hành một tiếng, Cảnh Tiêu lập tức đi theo hướng anh đã chỉ, đi được một đoạn, Cảnh Tiêu đột nhiên xoay người, nhìn Trì Thanh Hành, hét lớn: “Chú Hành, em muốn trở về.” Đã lâu rồi không được nghe hai chữ này(*),tuy cô xưng hô sai nhưng Trì Thanh Hành lại cảm thấy khoan khoái, dễ chịu, lạnh nhạt trên mặt cũng tản đi, chỉ để lại dáng vẻ tươi cười, ôn hòa. (*) Trong raw là 3 chữ “Hành thúc thúc” nhưng đổi sang tiếng việt nên mình đổi thành 2 nhé. Trì Thanh Hành bước nhanh đến trước mặt Cảnh Tiêu và ôm cô, dùng bàn tay to lớn mạnh mẽ vuốt ve cái ót của Cảnh Tiêu: “Ngoan, anh sẽ đưa em về nhà.” “Vâng.” Cảnh Tiêu gật đầu, đang muốn đưa tay ôm Trì Thanh Hành thì đột nhiên hai má lại có cảm giác lạnh lẽo, vừa ướt vừa mềm. Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành, giống như một con nai con bị hoảng sợ, hai tay đưa ra giữa không trung. Trì Thanh Hành chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn ánh mắt chứa đầy sương mù của cô và cười nhẹ một tiếng: “Trước kia em luôn tùy tiện hôn anh, không giống một cô gái chút nào. Nhưng bây giờ thì phải trả lại, sau này khi về nhà anh sẽ trả mỗi ngày một ít.” Trái tim Cảnh Tiêu như nổi trống, cả người run run, cô buông anh ra rồi lùi về phía sau. Nhưng Trì Thanh Hành lại kéo cô vào trong lồng ngực, vừa vò tóc cô vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Ôm thêm một chút, đã lâu rồi không được ôm em.” Sau cái ôm đó, Cảnh Tiêu bình tĩnh lại, sờ mái tóc hỗn độn: “…” Hai tay Trì Thanh Hành chống ở bên hông, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Đã nói bao nhiêu là phải gọi là anh, ai cho em gọi sai, đúng là không nghe lời.” Còn dùng ngón tay búng trán Cảnh Tiêu một cái, cô kêu “A” một tiếng, vội vàng lùi xa anh một chút. Khóe miệng Trì Thanh Hành vẫn mang theo ý cười: “Mau gọi bằng anh đi rồi anh sẽ đưa em ra ngoài.” “Không gọi đấy, em đã biết đường rồi.” Cảnh Tiêu xoa xoa cái trán rồi quay người rời đi. Trì Thanh Hành đứng ở chỗ cũ, cúi đầu cười. Anh lặng lẽ đi theo đằng sau cô, mãi cho đến khi cô an toàn đi ra thì mới chạy thật nhanh về phòng tin tức. Cảnh Tiêu vừa đi về ký túc xá vừa mở điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lý Thiếu Phi. Bên kia có chút ồn ào, cô không thể nghe rõ lời của Lý Thiều Phi, sau đó đột nhiên yên lặng, chắc là anh ta đang đi đổi chỗ khác nghe điện thoại. “Lý Thiều Phi, sao anh lại nói linh tinh về tình cũ người nước ngoài của em trước mặt người khác, anh…” Lý Thiều Phi cắt ngang lời nói của cô, cười nói: “Anh chỉ là trợ giúp em chút thôi. Đội trưởng Trì nhìn quả thật không tồi nhưng cũng không biết nhân phẩm như nào. Dù sao cũng tự em cân nhắc. Bên này anh còn có việc phải xử lý, còn một chút nữa là thoát. Trước mắt là anh cúp máy đây, nếu không có điều gì bất ngờ thì ba ngày sau anh sẽ đón hai người, tắt đây. Gặp lại sau!” “Haizz, cái người này…” Thật sự đã tắt máy. Cảnh Tiêu thở dài, cô cũng không biết Lý Thiếu Phi ra ngoài lâu như thế để làm gì, một phóng viên chỉ đưa tin cũng sẽ không bận bịu giống như anh ấy. Lúc mới quen Lý Thiều Phi là lúc anh ấy vừa xin nghỉ ở đại sứ quán và cùng mấy người bạn đi làm chuyện gì đó. Hallie thường xuyên được đưa cho chủ nhà hoặc Cảnh Tiêu chăm sóc. Cảnh Tiêu tuy tò mò nhưng cũng không hỏi, trừ khi anh ấy tự mình nói. Dù sao cũng chỉ chờ ba ngày, chắc sẽ không có gì đó ngoài ý muốn. Nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng không đơn giản là gọi tổ tông*. (*Nguyên văn: 要再有意外,可不会是喊祖宗那么简单了.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]