Đội tuần tra của Vương Cửu Nhất vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Trì Thanh Hành đang chạy đến. Vương Cửu Nhất cúi người chào xong thì nói: “Đội trưởng, đã nửa đêm rồi mà anh vẫn còn ở chỗ này rèn luyện, không hổ danh là người trong hàng ngũ gương mẫu. Đợi hết ca trực này, em cũng muốn chạy, học tập anh!” 
Trì Thanh Hành không nói gì, xua tay bảo cậu ta nhanh chóng dẫn đội rời đi, đừng đứng đó chặn đường. 
Vương Cửu Nhất lập tức hô: “Vâng.” Tiếp đó là bảo anh em đằng sau bước đều. 
Trì Thanh Hành nhìn đội ngũ đã đi xa rồi tiếp tục chạy, đến khu vực chứa đồ bị bỏ hoang cách đấy không xa thì dừng lại. Ánh sáng của đèn chiếu sáng ở một khu, Cảnh Tiêu đang ngồi ở trên bức tường vỡ, hai đầu gối co lại, ngồi chơi điện thoại. 
Trì Thanh Hành đỡ thắt lưng, vừa rồi chạy có hơi vội, chờ hô hấp ổn định mới chậm rãi đi đến. Cảnh Tiêu nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức quay đầu, mở to đôi mắt nhìn Trì Thanh Hành. 
Hai chân dài thẳng tắp vốn đã trắng lại càng thêm trắng khi ở dưới ánh đèn, tóc thả xõa đằng sau lưng. Cô mặc một chiếc áo khoác đen ngắn, khuôn mặt không trang điểm, trong veo như nước, lại mang một chút nét quyến rũ mê người. 
So với trước kia, cô đã trưởng thành lên không ít. 
Chỉ cần hai chữ, xinh đẹp. 
Trì Thanh Hành hoàn hồn, bế Cảnh Tiêu lên, đưa lưng về phía ngọn đèn. 
“Anh làm gì vậy?” Cảnh Tiêu hoảng sợ, nhanh tay nắm chặt lấy điện thoại. 
“Không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-luon-treu-choc-toi/777490/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.