Trì Thanh Hành không biết mình ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Khi về đến nhà, Cảnh Tiêu vừa tỉnh dậy, đôi mắt ngấn nước, đứng ở cửa phòng nhìn anh.
“Anh Hành ——”
Anh thầm thở dài, chậm rãi ngồi xổm trước mặt Cảnh Tiêu rồi nắm lấy cánh tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em đói không? Anh làm đồ ăn cho em.”
“Đói.” Cảnh Tiêu cười ngọt ngào và gật đầu.
Anh đưa Cảnh Tiêu xuống tầng, ăn xong thì chơi với cô cả buổi tối. Tới lúc Cảnh Tiêu đã mệt, anh lại đưa cô đi ngủ.
Từ khi Cảnh Thành ra ngoài làm nhiệm vụ, Cảnh Tiêu hai ngày này vẫn luôn ở trong nhà của anh, ông nội thì đang ở trong quân đội. Mỗi ngày anh đều tới trường học, giữa trưa và buổi chiều đều sẽ về nhà một chuyến và nấu ăn cho Cảnh Tiêu. Những lúc không có anh ở đó, Cảnh Tiêu cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Nói chung chỉ cần Cảnh Thành ra ngoài, cô sẽ không bướng bỉnh và rất nghe lời anh.
Trước khi trở về, ông nội yêu cầu anh trước hết đừng nói với Cảnh Tiêu, đợi tới khi ông xuất viện rồi hẵng nói. Anh cũng không biết nên giải thích sự thật này với cô như thế nào, rằng Cảnh Thành đã không còn nữa. Cảnh Tiêu mới 6 tuổi đã phải chịu đựng quá nhiều, nếu lúc này có 1 đoạn ký ức đau buồn khắc sâu như vậy, nó sẽ đeo bám cô suốt đời.
Giống như trước đây khi ông nội kể cho anh nghe thân phận thật sự của anh. Khi đó anh mười tuổi, vẫn luôn cho rằng mình là người nhà họ Trì. Ngày đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-luon-treu-choc-toi/777485/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.