Đêm tháng 7,thời tiết nóng như chiếc nồi đun trên bếp.
Sương mù che khuất ánh trăng, người trên đường phố thưa thớt, chỉ có một cửa hàng tạp hóa cũ còn sáng ở góc ngõ, ánh sáng có chút yếu ớt.
Lạc Nhan đứng trên bậc thềm ven đường, không có tinh thần ngáp một cái, nhìn xung quanh bốn phía, hoảng hốt một lát,mơ hồ nhớ mang máng đây hẳn là một cái sân vận động bị bỏ hoang nhiều năm, trên cột điện còn viết địa chỉ xiêu vẹo.
Trong nháy mắt, có thể thấy rằng
đây không phải là một nơi tốt lành gì.
Cô đã sớm đoán được, thở dài, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Nhất Đồng: "Đến rồi, ở đâu."
Chờ hai phút cũng không có ai trả lời tin nhắn.
Quên đi.
Trong tay Lạc Nhan còn xách bánh da hổ và sữa bò vừa mua ở siêu thị, trong miệng nhai kẹo cao su, bước qua vũng bùn lõm trên mặt đất đi vào trong ngõ hẻm.
Chợt có âm thanh ồn ào ở phía bên kia sân bóng rổ.
Mấy thanh niên lưu manh mới lớn đang vây quanh bên kia, đầu ngón tay kẹp thuốc miệng đầy khói văng ra toàn câu tục tĩu, còn có hai ba nữ sinh ăn mặc kỳ quặc đứng ở bên cạnh, đối diện với một nữ sinh tóc ngắn ở giữa đang la hét
Những tiếng mắng chửi và tiếng nói của địa phương xen lẫn nhau, giống như các bác gái ở chợ đang mâu thuẫn so giọng.
Mí mắt Lạc Nhan nhảy dựng lên, bất giác chạy nhanh.
"Người tới rồi!" Không biết là ai hô lên một tiếng, tiếng ẫm ĩ lập tức dừng lại, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-luon-muon-hon-toi/1656777/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.