7.
Sau này mọi thứ trở nên rất đơn giản, mọi thứ đều rõ ràng rành mạch.
Hoàn toàn không có chuyện tôi lãng phí cơ hội, rèn sắt khi còn nóng, sớm đã đưa Trần Trác Diên đi lấy chứng nhận.
Chúng tôi đã ký một thỏa thuận tiền hôn nhân, người nào lừa dối sẽ ra đi tay trắng.
Trần Trác Diên và tôi đều cần cảm giác an toàn này.
Tình yêu này đã khiến tôi tốn quá nhiều công sức, cần nhanh chóng giải quyết dứt khoát.
Thẩm Chu Ý vẫn chưa kết hôn, cô ấy vẫn trăn trở bên những người đàn ông khác nhau, trải qua những giây phút đi săn.
Cô ấy vẫn đang theo đuổi chiến thắng? Tôi không biết.
Tôi đã hoàn toàn không muốn biết.
Sau khi nhìn lướt qua vòng bạn bè của cô ấy một lúc, tôi đưa tay lên và tắt màn hình.
Sau đêm đó, Thẩm Ngạn dường như biết được điều gì, xóa hết phương thức liên lạc của tôi.
Tôi biết, anh ấy không phải vì áy náy, mà vì anh ấy cảm thấy mất mặt.
Về phía Thẩm Chu Ý, đoán là Trần Trác Diên đã bí mật ngã bài với cô ấy.
Không ai trong hai người còn liên lạc lại với tôi.
Tôi sẽ không chặn Thẩm Chu Ý, vì tôi thỉnh thoảng tìm thấy niềm vui trong những dòng trạng thái của cô ấy, sau tất cả, cô ấy thực sự đã dạy tôi rất nhiều.
Tôi rất cảm kích cô ấy.
Trong phòng có đủ hệ thống sưởi, gió lạnh ngoài cửa sổ cũng trở nên dịu dàng.
Dư vị sau cao trào vẫn chưa tan biến, tôi quay sang bên cạnh, cẩn thận nhìn vào khuôn mặt bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ say của Trần Trác Diên.
Anh ấy thở đều, vẻ mặt bình thản và mãn nguyện.
Đôi mắt tôi gần như tham lam, quét qua vầng trán mịn màng, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, cuối cùng đáp xuống phần lõm ở xương quai xanh của anh ấy.
Anh ấy cuối cùng không còn là sếp của sếp tôi, cũng không phải ông chủ của ông chủ tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông này, tôi biết tôi không có được anh ấy, nhưng tôi vô cùng khát vọng.
Tôi cẩn thận vuốt ve xương lông mày của anh ấy, rồi trượt ra sau đầu anh ấy, mái tóc mềm và ẩm ướt của anh ấy trong lòng bàn tay tôi.
Sóng lòng tôi như trào dâng, cảm giác thỏa mãn gần như tràn ngập.
Tôi có yêu Thẩm Ngạn sao? Có lẽ yêu một chút. Nhưng anh ta quá thấp, thấp đến mức tôi có thể nhón chân lên với được. Tất cả những gì tôi muốn là những ngôi sao trên bầu trời.
Chỉ là lúc đó Trần Trác Diên có sự nghiệp thành công, bạn gái xinh đẹp, còn tôi chỉ là trợ lý của trợ lý của anh ấy, đến một góc quần áo của anh ấy cũng không chạm đến được.
Tôi không thể thắng.
Có một bức tường dày vô hình nhưng có thể sờ thấy giữa chúng tôi.
Lẽ ra, cuộc đời tôi sẽ mãi mãi ở sẽ đứng dưới sân khấu, như một hạt bụi nhỏ, nhìn lên ngôi sao này từ xa.
Trò chơi tình ái là do tôi động tâm trước, người động tâm trước chỉ có thể là người thua cuộc.
May mắn thay tôi có một thợ săn ưu tú.
Từ nhỏ tôi đã luôn thua kém cô ấy, không xinh đẹp và cũng không thông minh như cô ấy.
Nhưng cô ấy mạnh mẽ, hiếu chiến và tò mò về mọi thứ mà cô ấy không thể có được.
Thẩm Ngạn chắc chắn là khẩu vị của cô ấy. Nhưng tôi muốn giấu Thẩm Ngạn thật chặt, vờ như anh ấy rất quan trọng, lại vờ bị cô ấy vô tình phát hiện.
Muốn để cô ấy nhìn thấy, nhưng không được chạm vào.
Ngứa tim, ngứa răng.
Thẩm Chu Ý chịu không nổi, sao cô ấy có thể cho phép một đứa trà xanh ngu ngốc và nhát gan có được những thú vui mà cô ấy chưa từng gặp?
May mắn thay, tôi hiểu rõ thợ săn của mình.
Mặc dù tôi không thể là một thợ săn, tôi có thể là một ngư dân, miễn là tôi đưa những con mồi bị thương đã bị bắn rơi vào lưới, vớt nó lên bờ và chăm sóc nó thật tốt.
Đây là ngôi sao rơi xuống thế gian của tôi. Dường như anh ấy cũng cảm nhận được sự đụng chạm của tôi trong giấc ngủ, Trần Trác Diên khó khăn mở mắt ra rồi nhắm nghiền lại, anh ấy hơi ngờ vực thì thào:
"Em không ngủ à?"
“Ngủ.” Tôi vùi mình vào chăn bông, nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh ấy trong vòng tay.
Ngủ đi.
Ngủ đi.
Sao trên trời, sáng lấp lánh.
Trên bầu trời đêm sâu thẳm, những vì sao lập lòe, ánh trăng ôn hòa chiếu qua khung cửa sổ trên tấm chăn bông màu nhạt.
Tôi nhắm mắt lại với nụ cười trên môi.
Đêm nay cũng sẽ là một đêm ngon giấc.
- Hết -