Cố Trạch Thu vừa rời đi Cố Ngạn Thanh liền nhìn Phương Châu Hoa bằng cặp mắt sắc bén, gương mặt lạnh lùng cất giọng nói: “Sau này cô gặp tên đó nhất định phải tránh xa ra cho tôi, càng không cho nó động vào chiếc nhẫn, nếu để tôi thấy cô đứng gần nó một lần nào nữa tôi sẽ xử cô đấy.”
Phương Châu Hoa mím môi uất ức nhìn Cố Ngạn Thanh, đôi mắt rưng rưng tức giận đáp trả: “Chuyện này sao anh có thể trách tôi được? Hằn học với tôi làm gì? Tôi nào biết người đó là em họ của anh, hơn nữa với sức lực của em họ anh thì tôi có thể kháng cự, không cho anh ta động vào nhẫn được hay sao?”
Cố Ngạn Thanh thấy đôi mắt của Phương Châu Hoa ngấn lệ tay chân liền luống cuống, lúc này anh nhận ra bản thân đã lớn tiếng, đã sai khi cảnh cáo cô. Tay chân của anh giơ lên muốn vỗ về cô nhưng cảm thấy hành động này không được đúng cho lắm nên lại để xuống: “Tôi xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với cô.”
Không biết lấy can đảm từ đâu, ngay lúc này Phương Châu Hoa không hề sợ Cố Ngạn Thanh, nghe câu xin lỗi từ anh cô càng lớn gan hơn, cô bĩu môi hừ một tiếng không thèm để ý đến anh nữa mà nhanh chân tiến đến bên cạnh mẹ của mình.
Lạc Cẩm Oanh vừa thanh toán đồ của mình xong định ra tìm con gái thì thấy Phương Châu Hoa đến, thấy đôi mắt hơi đỏ của con gái bà vươn tay sờ lên mặt của cô lo lắng hỏi han:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-ma-ca-rong/3389959/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.